CHƯƠNG 1287: CHỈ LÀ MỘT NGƯỜI XA LẠ
Thần sắc của Cố Mãn Mãn cực kỳ tự nhiên, không có một chút lạ lùng nào.
Thẩm Lệ hơi nhíu mày, chẳng lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều?
Cố Mãn Mãn nhìn như là một người vừa mới tốt nghiệp đại học mang bộ dáng ngây thơ, hoàn toàn là người mới vào nghề.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lệ quan sát và cô đã phát hiện, ngoại trừ những nhiệt huyết và đam mê mà những nhân viên mới đều có thì Cố Mãn Mãn đảm nhận lượng công việc nhiều hơn so với những nhân viên mới.
Hơn nữa quần áo mà Cố Mãn Mãn mặc nhìn cũng có chút đơn giản, thoạt nhìn cũng không biết nhãn hiệu gì, nhưng chất liệu lại vô cùng tốt, không phải là con của nhà bình thường có thể mặc được.
Lại thêm vào việc Cố Mãn Mãn cũng họ Cố, Thẩm Lệ cũng không khỏi suy nghĩ nhiều thêm một chút.
Có phải là có quan hệ gì với Cố Tri Dân hay không?
“Cô Thẩm, chuẩn bị quay phần tiếp theo rồi.”
Nhân viên công tác gõ cửa vào thông báo với Thẩm Lệ rằng hoạt động sắp tiếp tục.
Thẩm Lệ theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí của Cố Tri Dân, phát hiện nơi đó đã sớm không còn bóng dáng của Cố Tri Dân nữa.
Có lẽ... chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà thôi.
...
Lúc hoạt động kết thúc là vào giữa trưa.
Thẩm Lệ trở lại phòng nghỉ, cũng không cần nghỉ ngơi chút nào liền quay đầu nói với Cố Mãn Mãn: “Dọn đồ đạc rồi đi thôi.”
“Nhanh như vậy đã đi à?” Cố Mãn Mãn nghi ngờ hỏi.
Thẩm Lệ cũng không giải thích nhiều, chỉ là hối thúc: “Nhanh lên đi.”
Nhưng cô và Cố Mãn Mãn vừa mới bước ra đã đối diện với nhân nhân viên công tác phía tổ chức hoạt động, người ta đến tìm cô.
“Cô Thẩm, trưa nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Có lẽ là cảm thấy để cho Thẩm Lệ đứng trong gió lạnh cho tới giữa trưa nên trong lòng có chút băn khoăn, giọng nói của nhân viên công tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Cố Mãn Mãn hiểu được có lẽ Thẩm Lệ đã sớm đoán được sẽ có một buổi tiệc như thế này, cho nên mới thúc giục cô ta đi.
Thẩm Lệ đứng trong gió lạnh tới trưa còn phải tham gia một bữa tiệc, cũng quá cực khổ rồi. Cố Mãn Mãn muốn mở miệng từ chối lại nhớ đến trước đó Thẩm Lệ không cho cô ta nói lung tung, cũng không há mồm nữa, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ thu hết phản ứng của Cố Mãn Mãn trong đáy mắt, cảm thấy có chút buồn cười, giọng nói nghiêm túc trả lời với nhân viên công tác: “Được rồi.”
cô đáp ứng dứt khoát như vậy dẫn đến ánh mắt ngạc nhiên của Cố Mãn Mãn.
“Chúng tôi đã sắp xếp xe xong rồi, đang chờ ở dưới lầu.” Nhân viên công tác không ngờ Thẩm Lệ lại dễ nói chuyện như vậy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, giọng nói cũng càng thêm nhiệt tình.
Thẩm Lệ trả lời: “Cảm ơn.”
Nhân viên công tác cũng không lập tức đi khỏi, sau khi nói xong đứng nguyên tại chỗ, dường như có chuyện gì đó muốn nói.
“Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa à?” Thẩm Lệ hỏi thăm.
Nhân viên công tác do do dự dự mới nói: “Có thể chụp ảnh không, chúng tôi đều là fan hâm mộ của cô.”
“Có thể chứ.” Thẩm Lệ bật cười, cô còn tưởng là chuyện gì nữa chứ.
...
Thẩm Lệ bước xuống lầu, liếc mắt nhìn thấy Cố Tri Dân đứng trước xe ở cách đó không xa đang nói chuyện với người khác.
cô dừng lại một chút, không phải là người này đã đi rồi sao?
Cố Tri Dân dường như có thể cảm nhận được mà quay đầu nhìn về phía cô, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt chỉ dừng lại một giây trên gương mặt của cô liền rất nhanh rời đi, sau đó lại nói chuyện với người đối diện hai câu liền xoay người bước lên xem.
Dường như cô chỉ là một người xa lạ.
Thẩm Lệ kéo kéo khóe môi, nghĩ muốn lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhưng lại cười đến nỗi so với khóc còn khó coi hơn.
“Đi thôi.” Thẩm Lệ bước về phía trước đi đến chiếc xe ở bên cạnh.
Lúc đi đến trước chiếc xe, một đôi nam nữ đi ở phía đối diện cô.
cô liền đứng ở một bên chờ bọn họ đi qua trước.
Lúc bọn họ đi đến trước mặt Thẩm Lệ, hai người xô đẩy rùm beng cả lên.
Thẩm Lệ nhíu nhíu mày, lại lùi về sau một bước.