CHƯƠNG 380: ĐẾN NHÀ TÔI
Mạc Hạ bỏ tay Mạc Đình Kiên ra chạy về phía Hạ Diệp Chi.
Bé con chạy tới ôm lấy chân Hạ Diệp Chi, ngửa đầu nhìn cô: “Chị cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy, chị ở phía đối diện.” Hạ Diệp Chi nói sau đó ngồi xổm xuống bế Mạc Hạ vào lòng rồi chỉ tay về phía cửa đằng sau.
Cô mới nấu cơm xong chưa lâu, đang đợi Lưu Chiến Hằng về cùng nhau ăn cơm. Nhưng Lưu Chiến Hằng mãi vẫn chưa về, cô định đi ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ.
Kết quả vừa mở cửa liền nhìn thấy đoàn người Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhìn thoáng qua phía sau Hạ Diệp Chi.
Khi cô đi ra vẫn chưa kịp đóng cửa, thông qua cánh cửa đang mở một nửa thấy được bên trong nội thất trang trí rất ấm cúng, thêm nữa là hương vị của đồ ăn thơm ngất.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên bất giác trở nên thâm trầm, ánh mắt anh dừng trên người Mạc Hạ ẩn chứa sự cảnh cáo, anh cất tiếng gọi: “Hạ Hạ.”
Mạc Hạ cẩn thận nhìn Mạc Đình Kiên, không chút tình nguyện trượt xuống khỏi người Hạ Diệp Chi, đi một cách chậm chạp, dùng dằng về phía Mạc Đình Kiên.
Cô bé đi qua đó mang theo chút nịnh nọt ôm lấy ngón tay Mạc Đình Kiên.
Tay Mạc Đình Kiên quá lớn, cô bé chỉ có thể ôm được một ngón tay anh.
Cô bé thơm Mạc Đình Kiên, mẫn cảm nhận ra Mạc Đình Kiên đang tức giận.
Mặc dù cô bé không biết vì sao ba lại tức giận nhưng bé biết lúc này mình cần phải ngoan ngoãn.
Ba trước nay chưa từng đánh bé nhưng khi tức giận thì rất đáng sợ...
Hạ Diệp Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Hạ có chút không đành lòng, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên quá nghiêm khắc với Mạc Hạ.
Đứa bé vẫn còn nhỏ không nên làm như vậy, phải từ từ hướng dẫn mới đúng.
Nhưng cô với Mạc Đình Kiên không quen biết quá sâu, có lời gì cũng chỉ có thể giữ trong lòng.
Mặt Mạc Đình Kiên không chút biểu cảm nhìn Hạ Diệp Chi, dắt tay Mạc Hạ rồi xoay người nói với Thời Dũng: “Mở cửa.”
Sau khi Thời Dũng mở cửa, để Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi vào trước, anh vào cuối cùng, gật đầu với Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi nhớ ra đây là người nói chuyện với mình ban sáng, không khỏi lên tiếng nói: “Là anh à, anh là người giúp anh Mạc hỏi phòng phải không?”
“Đúng vậy.” Thời Dũng rũ mắt xuống, cung kính đưa tấm danh thiếp ra: “Chào cô, tôi là Thời Dũng.”
Hạ Diệp Chi nhận lấy, lịch sự nhìn qua một chút rồi mới cất đi: “Chào anh, tôi là Hạ Diệp Chi.”
Ánh mắt Thời Dũng lấp lánh: “Sau này cô Hạ là hàng xóm với cậu chủ nhà chúng tôi rồi, mong cô Hạ giúp đỡ.”
Hạ Diệp Chi ngẩn người vài giây: “Anh Thời khách sáo quá rồi!”
Đợi đến khi Thời Dũng đi vào, Hạ Diệp Chi vẫn mang vẻ mặt nghi hoặc quay người đóng cửa lại, đi về phía thang máy.
Mạc Đình Kiên đột nhiên dẫn theo con gái chuyển đến khu chung cư này sống?
Mặc dù điều kiện của khu chung cư này không tệ cũng được coi là sa hoa, nhưng người có tiền như Mạc Đình Kiên không phải nên ở biệt thự rộng lớn, người hầu xếp thành từng hàng sao?
Vì sao tự nhiên lại chuyển đến đây ở?
Hạ Diệp Chi mang theo nghi hoặc này đi siêu thị mua đồ. Lúc về mới nhớ ra khi ra ngoài quên không mang chìa khóa cũng không mang điện thoại.
Cũng không biết bao giờ Lưu Chiến Hằng mới về, cô chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ.
Lúc này, cánh cửa căn phòng đối diện mở ra.
Thời Dũng đã sắp xếp ổn thỏa cho hai ba con Mạc Đình Kiên xong, lúc này đang chuẩn bị ra về.
Hạ Diệp Chi lịch sự lên tiếng chào: “Anh Thời.”
Không đợi Thời Dũng trả lời, phía sau cửa một cái đầu thò ra: “Chị gái xinh đẹp?”
Mạc Hạ bám vào cạnh cửa, gương mặt phấn khởi, mở to đôi mắt đen láy nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cười với bé: “Hạ Hạ.”
Mạc Hạ kiếu kỳ hỏi cô: “Sao chị lại ngồi ngoài cửa thế?”
“Chị quên mang chìa khóa theo nên giờ không vào được nhà.”
“A?” Mạc Hạ dường như có chút không phản ứng kịp, ngửa đầu nhìn Thời Dũng.
Thời Dũng xoa đầu bé con: “Không có chìa khóa thì không mở được cửa, không thể vào nhà.”
“Ồ.” Mạc Hạ gật đầu, mở cửa ra chạy về phía Hạ Diệp Chi, kéo tay cô đi về phía nhà mình: “Chị gái xinh đẹp đến nhà em đi.”
“...Không cần đâu, sẽ có người đến mở cửa cho chị mà.”
Mạc Hạ rất cố chấp: “Đi mà.”
Hạ Diệp Chi bị Mạc Hạ kéo đến nhà cô bé.
Mạc Hạ vừa vào nhà liền gọi to như muốn hiến dâng vật quý: “Mạc Ớt Xanh, chị gái xinh đẹp đến này!”
Cô bé nói xong còn lấy trong tủ giày bên cạnh một đôi dép lê cho Hạ Diệp Chi.
Trong tủ chỉ có dép lê của cô bé với Mạc Đình Kiên, bé so sánh một chút rồi lấy dép Mạc Đình Kiên cho Hạ Diệp Chi: “Chị đi vào đi.”
Nói xong, dường như cảm thấy để như vậy chưa được ngay ngắn nên lại xếp lại cho gọn gàng, sau đó ngửa đầu lên nhìn Hạ Diệp Chi với vẻ mặt mong chờ.
Hạ Diệp Chi không nhịn được cười vuốt mặt bé: “Cảm ơn em.”
“Không có gì.” Mạc Hạ có chút ngại ngùng chạy đi.
Hạ Diệp Chi đứng ở cửa ngoài nhìn quanh phòng một lượt.
Kết cấu căn phòng này giống với phòng của Lưu Chiến Hằng, đều là một kiểu thiết kế, trang hoàng theo phong cách Địa trung hải cũng rất ấm cúng, có thể thấy mọi đồ gia dụng trong nhà đều là đồ mới.
Cô đang do dự có nên đổi giày vào nhà không?!
Mặc dù Mạc Hạ mời cô vào nhưng dường như Mạc Đình Kiên có vẻ không thích cô.
Cô cúi đầu nhìn đôi dép lê Mạc Hạ đưa cho.
Cô bước chân ra, đặt chân bên cạnh đôi dép so sánh một chút, dép nam so với chân cô lớn hơn một đoạn.
Tùy tiện đi dép lê của một người đàn ông quá không lịch sự rồi.
Vì thế Hạ Diệp Chi cất đôi dép lê vào tủ, đi chân trần vào nhà.
Không biết Mạc Hạ rót được cốc nước ở đâu, kích động đi về phía cô: “Chị gái xinh đẹp, em rót nước cho chị nè.”
Cô bé đi hơi nhanh nên vừa đi, nước trong cốc liền theo đó sánh ra ngoài.
Hạ Diệp Chi nhanh chóng đi qua đó nhận lấy cốc nước.
Một cốc nước lớn, đổ ra ngoài chỉ còn lại hai ngụm.
Dưới ánh mắt kì vọng của Mạc Hạ, cô đành uống hết chỗ nước còn lại đó.
Mạc Hạ hiển nhiên rất vui vẻ: “Có ngon không?”
Mặc dù nước này có mùi vị hơi lạ nhưng Hạ Diệp Chi vẫn gật đầu: “Ngon.”
“Em đi rót cho Mạc Ớt Xanh một cốc.” Mạc Hạ nói xong liền cầm lấy cốc nước, chạy nhanh về phía... nhà vệ sinh.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn thấy Mạc Hạ giẫm lên ghế, dùng cốc hứng nước dưới vòi nước.
Chẳng trách... nước lại có mùi vị là lạ...
“Hạ Hạ, con vừa nói gì thế?”
Từ đằng sau truyền đến giọng Mạc Đình Kiên, trong ngữ khí có sự lãnh đạm riêng biệt đặc trưng thuộc về một mình người đàn ông này.
Hạ Diệp Chi quay mạnh đầu lại liền nhìn thấy Mạc Đình Kiên mặc áo tắm dài từ trên lầu bước xuống.
Khi cô nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy cô.
Bước chân Mạc Đình Kiên hơi ngưng lại, vốn dĩ trên mặt không có biểu cảm gì nhưng khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi, vẻ mặt anh đã có chút thay đổi nhỏ.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh quá mức sắc bén nên Hạ Diệp Chi đã tự rời ánh mắt đi trước, nhỏ giọng nói: “Anh Mạc.”
Rất nhanh Mạc Đình Kiên đã đi đến trước mặt cô, giọng điệu vẫn lạnh đạm như cũ: “Hạ Hạ đâu?”
Cô cho rằng anh sẽ hỏi cô vì sao lại ở đây.
“Hạ Hạ đi...” Hạ Diệp Chi còn chưa nói xong đã nghe thấy giọng Mạc Hạ: “Mạc Ớt Xanh, con rót nước cho ba rồi này.”
Hai người quay đầu lại, nhìn lấy Mạc Hạ lê dép quèn quẹt chạy về phía này, cô bé đưa cốc nước cho Mạc Đình Kiên như dâng hiến vật phẩm quý hiếm: “Của ba này.”