CHƯƠNG 950 BAO GIỜ ĐÁNH NHAU
Hạ Diệp Chi nghe thấy vậy, cũng quay đầu nhìn về phía Tạ Ngọc Nam.
Bảo vệ nhận được lệnh của Mạc Đình Kiên, không khách khí nữa, ra tay mạnh hơn.
Hạ Diệp Chi nhìn ra ngoài, lên tiếng: “Dừng tay.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy nhưng không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
Hạ Diệp Chi nhìn anh: “Anh bảo bọn họ dừng tay đi.”
Mạc Đình Kiên rõ ràng không muốn.
Hạ Diệp Chi thấy vậy, định tự tới ngăn.
Mạc Đình Kiên giữ cô lại, nói với người ở cổng biệt thự: “Để hắn vào.”
Tạ Ngọc Nam chỉnh lại quần áo: “Bỏ tay ra, bọn họ để tôi đi vào rồi đấy.”
Bảo vệ lập tức rút lui, để anh ta đi vào.
...
Lúc Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cùng anh ta vào đại sảnh, Thời Dũng vừa khéo từ bếp đi ra.
Hai người họ ra ngoài lâu như vậy mà không thấy quay lại, làm Thời Dũng tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Lúc nhìn thấy Tạ Ngọc Nam, anh có chút kinh ngạc.
Vậy mà anh ta có thể tìm được tới đây.
“Ngồi đi.” Hạ Diệp Chi quay đầu nói với Tạ Ngọc Nam, chỉ vào sô pha.
Tạ Ngọc Nam gật đầu ngồi xuống.
Người giúp việc mang trà tới.
Hạ Diệp Chi nhìn về phía nhà bếp, bọn họ đã đi ra cả rồi, Mạc Hạ vẫn còn đang ăn.
Lúc này, Mạc Hạ cũng chạy ra.
“Mẹ!”
Ban đầu Mạc Hạ không nhìn thấy Tạ Ngọc Nam.
Nói đúng hơn là Tạ Ngọc Nam nhìn thấy con bé trước.
Tạ Ngọc Nam cũng không vội lên tiếng, chỉ nhìn Mạc Hạ cười.
Mạc Hạ cảm giác có người đang nhìn mình, vừa quay đầu sang thì thấy Tạ Ngọc Nam.
“Chú Ngọc Nam!” Giờ Mạc Hạ đã có thể gọi tên Tạ Ngọc Nam một cách rõ ràng rồi.
Không gọi “Chú Ngọc Lan” như trước đây nữa.
Con bé thích Tạ Ngọc Nam, nhìn thấy anh ta là thấy vui.
Con bé vui vẻ chạy tới trước mặt Tạ Ngọc Nam: “Chú Ngọc Nam, sao chú lại tới đây?”
“Chú tới thăm cháu đấy.” Tạ Ngọc Nam vừa nói vừa xoa đầu Mạc Hạ.
Lúc này, Mạc Đình Kiên mới lên tiếng gọi Mạc Hạ: “Mạc Hạ, con lại đây.”
Mạc Hạ nhạy cảm nghe ra được giọng điệu không vui của Mạc Đình Kiên.
Con bé cười với Tạ Ngọc Nam rồi quay người đi tới ngồi xuống bên Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi ngồi bên cạnh.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nói với Mạc Hạ: “Mạc Hạ ăn no chưa?”
Mạc Hạ lắc đầu: “Chưa ạ.”
Thấy mọi người đều đi ra, nên cô bé cũng tò mò theo cùng.
“Vậy ăn thêm chút nữa, ba mẹ và chú Ngọc Nam nói chuyện một chút, con ăn xong lại tới chơi cùng nhé.” Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, dịu dàng dỗ con bé.
Nói chuyện ư?
Mạc Hạ nhìn Mạc Đình Kiên.
Vẻ mặt của ba như chỉ muốn đuổi chú Ngọc Nam ra ngoài, còn nói chuyện cùng nhau được sao?
Nhưng Mạc Hạ rất biết nghe lời, mẹ bảo đi ăn cơm, cô bé đành ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé rời ghế sô pha, vừa đi tới phòng ăn vừa nhìn trộm Mạc Đình Kiên.
Đột nhiên nó nhớ lại, trước đây lúc nó và mẹ ở cùng nhau, chú Ngọc Nam thường tới nhà mình.
Vậy nên, ba mới tức giận vì chuyện đó, ba không thích chú Ngọc Nam.
Cái đầu nhỏ của cô bé quay ngoắt đi, tự cảm thấy đã biết được chuyện không nên biết.
Con bé không hiểu được những yêu hận phức tạp của người lớn, nhưng có thể cảm nhận được Mạc Đình Kiên không thích Tạ Ngọc Nam.
Thật không biết liệu hai người họ có đánh nhau hay không.
Mạc Hạ nghĩ vậy, nhanh chóng chạy về nhà bếp, leo lên ghế, bưng bát cơm rồi lại chạy tới cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài.
Lúc nào sẽ đánh nhau nhỉ?