CHƯƠNG 1390: THỨ DƠ BẨN
Cuối cùng thì Tiêu Văn cũng cùng Thẩm Lệ đi ra ngoài.
Khi đến trước cửa, Tiêu Văn đột nhiên dừng lại, reo lên: “Đợi một chút.”
Thẩm Lệ thiếu kiên nhẫn quay đầu nhìn Tiêu Văn , Cố Mãn Mãn không chút khách khí nói: “Chị lại muốn làm gì đây?”
“Bên ngoài có phóng viên, các người muốn ra ngoài với bộ dạng này sao?” Tiêu Văn không để ý đến Cố Mãn Mãn, mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Lệ.
Thấy Thẩm Lệ không có phản ứng gì, Tiêu Văn không nhịn được nói: “Cô còn không mau lại đây.”
Thẩm Lệ nhìn Tiêu Văn với đôi mắt ngơ ngác, sau đó cứ thế bước ra ngoài.
Cô đã đồng ý với Cố Tri Dân cùng ăn bữa cơm này rồi, cùng bọn họ phối hợp, cũng chỉ là nể mặt của mẹ Cố mà thôi.
Còn về phía Tiêu Văn , cô ta có tư cách gì bảo cô phối hợp cùng.
“Cô….” Tiêu Văn thấy mình bị xem thường, tức giận lên phía trước chặn Thẩm Lệ lại.
Nhưng Cố Mãn Mãn luôn chú ý đến mọi hành động của cô ta, nên khi cô bước lên phía trước, ngăn cô ta lại, cười không thiện ý: “Cô Tiêu, tôi cũng là người có liên quan đến chuyện này, chúng ta ra ngoài thân thiết như thế này, phóng viên sẽ chụp ảnh lại đấy!”
Lúc này, Thẩm Lệ đã mở cửa.
Cố Mãn Mãn nhân cơ hội này giữ lấy cánh tay Tiêu Văn, Tiêu Văn muốn rút tay ra, nhưng Cố Mãn Mãn sống chết giữ chặt, cô ta không thể rút ra được.
Cố Mãn Mãn còn quay mặt lại nói với cô ta: “Tôi nhìn thấy phóng viên rồi.”
Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bất mãn, đều nén mọi thứ xuống, khóe môi cong lên nở nụ cười, thân thiết cùng Cố Mãn Mãn bước ra ngoài, giả vờ vừa đi vừa nói chuyện vô cùng thân mật.
Nếu không nghe thấy những lời họ vừa nói, chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng bọn họ là cặp chị em vô cùng thân thiết.
“Cố Mãn Mãn, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.” Dù trong lòng Tiêu Văn vô cùng bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tươi cười.
Cố Mãn Mãn kéo dài âm thanh: “Như nhau cả thôi.”
Tiêu Văn ghé vào tai Cố Mãn Mãn, nghiến răng: “Cứ chờ mà xem!”
Thẩm Lệ đi phía trước, nghe thấy hai người phía sau thì thầm to nhỏ, nở nụ cười, quay đầu hỏi: “Các người đang nói gì thế?”
“Chúng tôi nói gì cô quan tâm làm gì?” Tiêu Văn nở nụ cười dịu dàng.
Thẩm Lệ khẽ nhướn mày: “Ồ.”
Tiêu Văn đã xuất viện, tất nhiên sẽ trở về khách sạn trước đây ở, cùng với Thẩm Lệ bọn họ ở cùng một khách sạn.
Nhóm người trở về khách sạn trong trạng thái “nói nói cười cười”, chỉ sau khi vào thang máy, họ mới gỡ bỏ lớp ngụy trang.
Ngay khi bước vào thang máy, Cố Mãn Mãn như bị điện giật, tránh ra Tiêu Văn , phủi phủi cánh tay, giống như trên cánh tay dính thứ gì đó dơ bẩn.
Thấy vậy, Tiêu Văn đầy tức giận: “Cố Mãn Mãn! Cô có ý gì?”
Dứt lời, cô ta bước về phía Cố Mãn Mãn, như lúc nào cũng có thể tát cho Cố Mãn Mãn một bạt tai.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.net
“Phủi bụi áo mà cũng ảnh hưởng tới cô sao? Cô bị bệnh thần kinh à?” Cố Mãn Mãn trừng mắt nhìn Tiêu Văn.
“Có camera.” Thẩm Lệ dựa vào thang máy, trầm mặc phát ra ba chữ này.
Khi nghe đến đây, Tiêu Văn dừng mọi hành động lại ngay lập tức.
Tiêu Văn và Cố Mãn Mãn đứng cạnh nhau ở phía trước, Thẩm Lệ cùng Cố Tri Dân đứng ở phía sau.
Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, nói: “Ngày mai tôi phải quay về thành phố Hà Dương, em ở trong đoàn phim chú ý một chút, đừng gây chuyện,”
Cô gây chuyện?
“Haaaa.” Thẩm Lệ cười lạnh, thâm chí còn lười trả lời lại.