Khi Cố Mạn Mạn tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là ra ngoài tìm nước uống.
Vừa mở cửa ra, cô ấy đã nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.
Cô ấy tò mò đi ra ngoài, xuyên qua phòng khách, cô phát hiện âm thanh này đến từ phòng bếp, cô tiếp tục đi về phía trước, đi đến phòng bếp xem xét, phát hiện Thẩm Lệ đang làm bữa sáng trong bếp.
Cố Mạn Mạn lại dụi mắt để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm, rồi cô ấy cúi đầu nhìn đồng hồ, chắc chắn rằng bây giờ là bảy giờ sáng, sau đó sải chân bước tới.
“Chị tiểu Lệ?”
Thẩm Lệ nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn cô, cô khẽ cong môi: "Chào buổi sáng."
"Sao chị lại dậy sớm vậy?"
Cố Mạn Mạn phát hiện, Thẩm Lệ không chỉ làm bữa sáng, mà còn làm không ít món, còn làm một ít thứ khác nữa.
Bây giờ mới bảy giờ mà cô đã làm nhiều đồ ăn như vậy, vậy chắc hẳn cô phải dậy từ rất sớm.
Cố Mạn Mạn kinh ngạc hỏi: "Trời ạ, chị Lệ, rốt cuộc chị dậy mấy giờ vậy?"
“Không ngủ được nên chị dậy luôn.” Thẩm Lệ xoay người tiếp tục làm bữa sáng cho cô.
Cố Mạn Mạn nói phía sau lưng cô: "Chị Lệ, chừng này đủ rồi, không cần làm nữa đâu, em sẽ bưng những thứ này ra bàn."
Thẩm Lệ không biết có phải đang thất thần rồi hay không, dường như cô không nghe thấy cô ấy nói.
Lúc này, Cố Mạn Mạn đưa tay ra ngăn Thẩm Lệ lại, bảo cô không cần tiếp tục làm bữa sáng nữa.
"Thật sự đủ rồi, chị tiểu Lệ!"
Thẩm Lệ sửng sốt, lúc này mới dừng tay lại, quay đầu lại nhìn cô ấy.
Mấy giây sau, cô mới đáp một tiếng: "Ờ, được."
…..
Cố Mạn Mạn trở về phòng, sau khi vội vàng tắm rửa xong, cô ấy ra ngoài ăn sáng.
Lúc cô đi ra, Thẩm Lệ đã ngồi sẵn ở bàn ăn, đợi cô ấy đến dùng bữa sáng.
Đèn trong phòng ăn sáng hơn một chút, sau khi Cố Mạn Mạn ngồi xuống đối diện Thẩm Lệ, cô ấy mới phát hiện dưới đáy mắt của Thẩm Lệ có quầng thâm.
Bởi vì làn da của Thẩm Lệ rất trắng, cho nên quầng thâm do chứng thiếu ngủ để lại cũng rất rõ ràng.
Cố Mạn Mạn thấy sắc mặt của cô rất khó coi, không nhịn được hỏi: "Tối hôm qua rốt cuộc chị có ngủ không vậy?"
Thẩm Lệ hơi cụp mắt xuống: "Có ngủ, nhưng giữa đêm gặp ác mộng nên không ngủ được nữa."
Cố Mạn Mạn nhìn không rõ biểu cảm trong mắt cô, nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều nữa.
“Vậy hay là hôm nay chị ở nhà nghỉ ngơi đi.” Cố Mạn Mạn đang nhớ lại hành trình hôm nay ở trong đầu, hôm nay công việc của Thẩm Lệ không nặng lắm, có thể đẩy ra phía sau.
Thẩm Lệ: "Không được, không có liên quan đâu, lớn tuổi rồi nên ngủ ít thôi."
Cố Mạn Mạn: "..."
…
Sáng nay Thẩm Lệ phải dự sự kiện, buổi chiều có cuộc họp, sau đó còn một cuộc phỏng vấn nữa.
Buổi sáng Cố Mạn Mạn có công việc khác, buổi chiều sẽ đi với Thẩm Lệ.
Vì vậy, sáng nay trợ lý sẽ đi dự sự kiện cùng Thẩm Lệ.
Cánh tay Thẩm Lệ vừa cắt chỉ, có thể nhìn thấy vết sẹo, cho nên chiếc váy mà Cố Mạn Mạn chọn cho cô cũng là loại váy dài tay, tay áo làm bằng vải tuyết mưa, ống tay áo rộng rãi sẽ không đè ép lên vết thương.
Trước khi tham gia sự kiện, Cố Mạn Mạn đã dặn dò trợ lý Ôn Tây chú ý vết thương trên cánh tay của Thẩm Lệ, nhất định không được chạm vào, bất kể tình huống nào thì thân thể của Thẩm Lệ đều là số một.
Ôn Tây sốt sắng trả lời: "Em biết rồi."
Cố Mạn Mạn vẫn không yên tâm, lặp lại lần nữa, cô ấy nói: "Nếu xảy ra tình huống gì, nhất định phải gọi cho chị đầu tiên, thông báo cho chị biết."
Ôn Tây nói: "Được ạ, chị yên tâm."
"Được, vậy chị đi trước."
Cố Mạn Mạn lại quay đầu lại chào tạm biệt Thẩm Lệ.
CHƯƠNG 1692: ĐỂ CỐ TRI DÂN ĐẾN TÌM CÔ
Thẩm Lệ ngồi trong phòng nghỉ, đợi sự kiện bắt đầu.
Ôn Tây ở bên cạnh giúp cô cầm đồ và đợi cùng cô.
Thẩm Lệ híp hai mắt, tựa vào ghế chợp mắt một chút.
Một lúc sau, Thẩm Lệ đột nhiên nói: "Tiểu Tây, tối hôm qua chị ngủ không ngon nên bây giờ hơi buồn ngủ. Em ra ngoài mua cho chị một tách cà phê được không?"
"Bây giờ sao?"
Ôn Tây hơi do dự. Trước khi Cố Mạn Mạn rời đi đã liên tục dặn cô ấy phải chăm sóc cho Thẩm Lệ. Đừng để Thẩm Lệ bị thương thêm lần nào nữa. Nhất định phải chú ý đến vết thương của Thẩm Lệ. Nếu bây giờ cô ấy ra ngoài mua cà phê, nếu Thẩm Lệ xảy ra chuyện gì, đừng nói không có cách nào ăn nói với Cố Mạn Mạn, ngay cả cô ấy cũng sẽ tự trách mình.
“Ừm, lát nữa sự kiện sẽ bắt đầu, bây giờ vẫn còn kịp.” Thẩm Lệ cuối đầu xuống nhìn đồng hồ.
Ôn Tây không có cách nào từ chối yêu cầu của Thẩm Lệ, nhưng vẫn do dự: "Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa, mau đi đi, chẳng lẽ em muốn xem chị làm trò hề ở sự kiện sao? Đây là phát sóng trực tiếp đó." Thẩm Lệ thúc giục.
Ôn Tây suy nghĩ một lúc, cô ấy nhớ ra lúc đi vào có nhìn thấy một quán cà phê cách đó không xa, bây giờ chạy ra ngoài mua một tách cà phê rồi chạy về, chắc chỉ mất mười phút.
Sự kiện chắc không bắt đầu sớm như vậy.
“Vậy được.” Ôn Tây lập tức đứng lên: “Em sẽ về ngay, chị Thẩm, nếu chị có việc gì thì phải lập tức gọi điện ngay cho em đó.”
“Chị biết rồi, em đừng nói nhảm nữa, đi mau đi.” Thẩm Lệ xua tay, giục cô ấy đi.
Người có địa vị như Thẩm Lệ, thông thường mà nói sẽ không thể nào chỉ mang theo một trợ lý. Chỉ là bởi vì phòng làm việc của cô mới thành lập, mọi thứ vẫn chỉ mới bắt đầu, hơn nữa Thẩm Lệ không muốn mang theo quá nhiều người. Cho nên chỉ có trợ lý Ôn Tây đi cùng cô đến sự kiện.
Trên đường đi mua cà phê, Ôn Tây còn đang suy nghĩ, sau khi về nhất định phải nói chuyện với Cố Mạn Mạn, sau này Thẩm Lệ ra ngoài tham gia hoạt động gì, nhất định phải điều thêm vài trợ lý.
Sau khi Ôn Tây ra ngoài, sắc mặc Thẩm Lệ dần trở nên lạnh lẽo.
Tối hôm qua, sau khi trở về phòng, cô căn bản cả đêm không ngủ.
Nằm trên giường không ngủ được, e rằng có ngủ rồi cũng sẽ gặp ác mộng.
Cho nên, sau khi cô nói gặp ác mộng, cũng không ngủ được nữa, đây cũng không tính là nói dối Cố Mạn Mạn.
Trong đầu cô đang nghĩ về tin nhắn và bức ảnh kia, còn có chuyện Cố Tri Dân và Hạ Diệp Chi đang lừa cô.
Sau một đêm, cô cũng bình tĩnh lại không ít.
Cô vẫn cần xác nhận những bức ảnh này rốt cuộc có phải là thật hay không.
Nếu là thật, vậy thì những bức ảnh này đến từ đâu, trước khi cô tỉnh lại trong bệnh viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà muốn biết rõ chuyện này, cô phải gặp Cố Tri Dân.
Cô có linh cảm rằng Cố Tri Dân chắc chắn biết tất cả mọi thứ, cho dù anh ta không biết gì hết, nhưng Cố Mạn Mạn vẫn đang liên lạc bí mật với anh ta, anh ta chắc hẳn cũng đi điều tra rồi, sớm đã biết chuyện gì đó rồi.
Cô muốn để Cố Tri Dân tự mình đến tìm cô.
Lúc này, cô có chút vui mừng vì cô hiểu Cố Tri Dân. Nếu không thì cô không có cách nào để Cố Tri Dân chủ động đến tìm mình.
"Chị Thẩm, chị có ở bên trong không?"
Tiếng nhân viên vọng vào từ ngoài cửa.
Thẩm Lệ định thần lại, cao giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhân viên mở cửa nói: "Mười phút nữa sự kiện sẽ bắt đầu, chị khẩn trương chuẩn bị một chút nhé..."
Nhân viên dừng lại, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Lệ, bối rối hỏi: "Trợ lý của chị đâu?"
CHƯƠNG 1693: CHUYỆN TỐT THÌ KHÔNG LINH CÒN CHUYỆN XẤU THÌ RẤT LINH
“Tôi bảo cô ấy mua ít đồ giúp tôi, nhưng vẫn chưa quay lại, nhưng mà không sao đâu, mình tôi là được rồi.” Thẩm Lệ cười nhìn nhân viên.
"Vậy được, chị Thẩm, nếu chị cần gì thì cứ đến tìm chúng tôi nhé."
“Được.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Lệ tham gia, ban tổ chức cũng tương đối quen với Thẩm Lệ, bọn họ cũng rất thích cô nữa, mỗi lần cô đến tham gia sự kiện đều nhận được ưu đãi từ ban tổ chức.
Chính vì đã tham gia sự kiện này đã vài lần rồi, cho nên Thẩm Lệ biết, mỗi lần có sự kiện cơ bản sẽ tổ chức sớm hơn một lúc.
Lúc nảy là cô cố tình bảo Ôn Tây đi.
Sau khi nhân viên đi khỏi, Thẩm Lệ lại gọi điện cho Ôn Tây.
"Vừa rồi nhân viên của ban tổ chức đến nói rằng sự kiện sẽ bị hoãn ít nhất nửa tiếng. Em giúp chị mua một phần tráng miệng nhé, vất vả cho em rồi."
Ôn Tây không nghi ngờ Thẩm Lệ, cô ấy cảm thấy Thẩm Lệ không cần phải nói dối cô ấy vấn đề này: "Dạ được, chị Thẩm."
Gọi điện thoại xong, Thẩm Lệ đứng dậy đi ra ngoài tham gia sự kiện.
Phần đầu sẽ đi thảm đỏ, sau đó sẽ thay trang phục để lên sân khấu.
Lối lên sân khấu có vài bậc thang.
Khi Thẩm Lệ đi xuống hậu trường sân khấu, cô giả vờ sơ ý trượt chân ngã xuống, đầu gối khuỵu xuống bậc thang, phát ra một tiếng "rầm".
Tiếng động này thu hút sự chú ý của mọi người ở hậu trường.
"Chị Thẩm!"
"Cô Thẩm!"
Những người quen cô gọi cô là "chị Thẩm", những người không quen gọi cô là "Cô Thẩm".
"Chảy máu rồi, sao lại ngã thành thế này vậy!"
"Mau lấy thuốc mỡ đến đây..."
Các nhân viên tạo thành một vòng tròn bao lấy cô ở giữa, có người thì đỡ cô đứng dậy, có người lấy thuốc mỡ cho cô, một số thì đang xem xét chân cho cô...
Đây đều là mối quan hệ xã hội mà cô đã tích góp được trong nhiều năm.
“Không sao, không đau lắm.” Thẩm Lệ nói.
Đúng lúc này, Ôn Tây vừa mua xong đồ quay trở về.
Cô ấy quay lại mới biết sự kiện đã bắt đầu rồi, vừa rồi lúc cô ấy về tìm Thẩm Lệ, cô ấy còn đang suy nghĩ, Thẩm Lệ đừng xảy ra chuyện gì nhé.
Tuy nhiên, sự thật thường trái ngược với mong đợi, chuyện tốt thì không linh còn chuyện xấu thì rất linh.
Cô ấy không hi vọng Thẩm Lệ xảy ra chuyện, Thẩm Lệ thì hết lần này đến lần khác xảy ra chuyện, còn bị dập đầu gối nữa.
“Chị tiểu Lệ, chị sao vậy?” Ôn Tây cũng không thèm hỏi tại sao Thẩm Lệ lại nói dối cô ấy là sự kiện đã dời thời gian lại, chỉ nhìn vết thương của Thẩm Lệ, đã cảm thấy sợ hãi rồi.
“Chị bị té thôi, không có gì đáng ngại.” Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn cô ấy hỏi: “Cà phê của chị đâu?
"Cà phê?"
Lúc Ôn Tây vừa đi vào, cô ấy thấy Thẩm Lệ bị thương, nên tiện tay bỏ ly cà phê trong tay xuống chạy tới, lúc này Thẩm Lệ hỏi chuyện cà phê, cô ấy mới nhớ ra.
Cô ấy nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa lấy ly cà phê tới.
"Chị Thẩm, bây giờ chị muốn uống không?"
"Sắp phải lên sân khấu, đưa cho chị, chị sẽ tranh thủ uống."
Thẩm Lệ đưa tay về phía Ôn Tây, ra hiệu cho Ôn Tây đưa cà phê cho cô.
Nhân viên đã mang thuốc mỡ tới rồi, thấy Thẩm Lệ còn có tâm trạng uống cà phê mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
"Chị Thẩm, bôi thuốc này lên có thể sẽ đau một chút, chị ráng chịu nhé."
“Ừm.”
Vẻ mặt Thẩm Lệ lạnh nhạt, uống cạn ly cà phê trong tay, giống như không liên quan đến mình vậy.
Nhưng một khắc sau, cô liền cau mày.
Thuốc này bôi vào chỗ bị thương, đâu phải có chút đau, rõ ràng là rất đau.
Dù cô đã cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không nhịn được nhíu mày.
Đây là do tự cô muốn té, tuyệt đối không thể trì hoãn sự kiện được, cho nên phải làm bộ không đau lắm mới được, nếu không thì ban tổ chức sẽ không cho cô tiếp tục tham gia những sự kiện phía sau, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.