Mục lục
Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125: Tìm được Tô Duy Nam rồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người đàn ông năm lặng lẽ trên chiếc xe lăn, toát ra hơi thở giống thần chết.



Tô Văn Tâm nhất thời không nhận ra người đó: “Cậu Lệ, đây là khách của anh sao?”



Ngay cả Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Cầm cũng nhìn nhau: Người ngồi xe lăn này là ai?



Chỉ có Tô Kim Thư sau khi nhìn thấy người đó xong, cả người cảm thấy như bị sấm sét đánh trúng, chết cóng tại chỗ, không thể cử động.



Trên khoé miệng của Lệ Hữu Tuấn mang theo một tia giễu cợt vụt qua.



Anh chống tay lên cằm, ung dung buông thả: “Chủ tịch Tô, ông vừa rồi còn nói anh ấy là người thân mà ông không thể từ bỏ, tại sao lại không biết anh ấy thế?”



Chợt nhận ra điều gì đó, Tô Văn Tâm đột nhiên đứng lên.



Ông ta không thể tin được lao về phía trước hai bước: “Làm sao có thể, làm sao có thể…”



Tô Bích Xuân cũng lộ ra vẻ nghỉ hoặc, “Cha, chẳng lẽ ba quen người này sao?”



Đúng lúc này, Tô Kim Thư người vẫn luôn đứng sau đám đông đột nhiên lao tới như tên bản.



Cô run rẩy quỳ xuống, những đầu ngón tay mảnh mai chạm vào khuôn mặt của người đàn ông Khi cô từ từ nâng khuôn mặt gầy của anh ấy lên Nhìn thấy khuôn mặt đó hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của mình, Tô Kim Thư cuối cùng cũng đã không kìm được mà bật khóc: “Anh, anh!”



Nhiều năm rồi, sau vụ tai nạn xe hơi thảm khốc đó, Tô Văn Tâm đã đưa Tô Duy Nam ra nước ngoài, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.



Tô Duy Nam ở trên xe lăn xanh xao, hốc hác, chẳng còn chút sức sống nào.



Tô Văn Tâm cứng đờ đứng đó, thậm chí còn bắt đầu run rẩy: “Chuyện này làm sao có thể, nó không phải, không phải bị người nhà họ Bạch…”




126-1-3.jpg




Tô Văn Tâm cầm bút lên, run rẩy muốn ký.



Nhưng đầu bút của ông ta còn chưa kịp chạm vào tờ giấy, đột nhiên, bản hợp đồng đã bị lấy mất Tô Văn Tâm nhìn lên thì thấy Tô Kim Thư đang cầm lấy hợp đồng, xé nó ra thành từng mảnh, rồi dùng sức vứt nó lên.



Những mảnh giấy rơi xuống như những bông tuyết.



Khuôn mặt của Tô Kim Thư lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào “Tô Văn Tâm, ông với con hồ ly tinh và con gái của bà ta cùng nhau trông coi cái biệt thự này, nhìn xem tập đoàn Tô thị phá sản như thế nào đi.”



Nói xong, cô dửng dưng quay người lại, đẩy Tô Duy Nam rồi bỏ đi Lệ Hữu Tuấn khẽ giật khóe miệng, quay người đi theo bước chân của Tô Kim Thư.



Lúc này Tô Văn Tâm vẫn muốn đấu tranh đến cùng.



Ông ta lao về phía của Lệ Hữu Tuất.



Nhưng ông ta còn chưa chạm đến góc quần áo của Lệ Hữu Tuấn, cánh tay của ông ta đã bị Lục Anh Khoa bắt lấy, rồi dùng lực cố gắng túm lấy quần áo oẫn người ông ta xuống.



“Cậu Lệ, cậu Lệ!”



Tô Văn Tâm quỳ rạp xuống đất, đau đớn đến đổ mồ hôi.



Nhưng dù như vậy, ông ta vẫn không quên cố gắng đấu tranh và van xin lần cuối: “Cậu Lệ, cậu Lệ, cầu xin anh, cầu xin anh nể tình con gái tôi đã đi theo anh, giúp chúng tôi đi mà”



Lệ Hữu Tuấn dừng lại, anh thờ ơ quay đầu nhìn lại “Vừa rồi tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng chính ông là người đã từ bỏ nó.”



Nói xong câu này liền không chút do dự rời đi.



Tô Văn Tâm kịch liệt ngã trên mặt đất, sức lực toàn thân như bị rút hết, chỉ còn lại một cơ thể vô hồn.



xe Bệnh viện trung tâm Ninh Lâm.



Bên ngoài khu ICU có một tấm kính dày cộp, Tô Kìm Thư cứ nhìn khuôn mặt tuy gầy nhưng vẫn đẹp trai như cũ của anh trai mình.



Tô Duy Nam vẫn hôn mê.



Là Lệ Hữu Tuấn đã đưa anh ấy từ nước ngoài trở về, dưới sự chăm sóc của một tên mafia của nước ngoài.



Thẩm Tư Huy còn nói với mình.



Để có thể chắc chắn đưa được Tô Duy Nam trở về, Lệ Hữu Tuấn cũng đã đích thân ra nước ngoài.



Anh ấy còn bố trí hơn chục chuyên gia đẳng cấp thế giới, lên phương án xuất viện và đi cùng trong suốt quá trình.



Nên mới có cảnh Tô Duy Nam xuất hiện ở nhà họ Tô.



Nếu nói không cảm động thì chính là nói dối Nhưng tại sao Lệ Hữu Tuấn lại làm cho mình nhiều thứ như vậy?



Chẳng lẽ anh ấy thực sự…




126-2-2.jpg




Anh không biết nếu cứ như vậy, tôi sẽ…



“Cô Tô, giờ thăm bệnh hôm nay đã hết rồi, hôm khác quay lại ạ.”



Một y tá xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.



Qua lớp kính dày, Tô Kim Thư dùng đầu ngón tay để phác họa khuôn mặt điển trai của anh trai mình: “Anh, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Sau này em sẽ từ từ nói cho anh biết, em về trước đây, ngày mai em đưa Duy.



Hưng và Mỹ Chi cùng nhau đến thăm anh.”



Tô Kim Thư quay người bước vào thang máy, vừa ấn nút đóng cửa, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu truyền đến: “Đợi một chút.”



Cô hoàn hồn, nhanh chóng nhấn lại nút mở.



Sau một hồi tiếng giày cao gót vội vã, người phụ nữ với mái tóc đen dài mặc áo khoác dạ dài bước vào.



Chiếc kính râm lớn màu đen che đi hơn nửa khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô.



Khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ toàn thân, còn có khí chất tao nhã khiến người ta muốn nhìn nhiều lần.



Cô ta không nói gì, nhưng lịch sự gật đầu về phía Tô Kim Thư, coi như là cảm ơn.



Sau khi người phụ nữ đứng yên, cô ta vươn tay đẩy kính râm, liếc nhìn Tô Kim Thư, không nói gì.



Thực ra Tô Kim Thư không hề lùn.



Chiều cao 1m68.



Nhưng ở trước mặt người phụ nữ cao gần 1m75 này, trông cô vẫn rất nhỏ nhắn và tỉnh tế.



Tô Kim Thư lùi lại một chút, cố gắng làm suy giảm cảm giác tồn tại của mình.



Qua tấm gương phản chiếu trong thang máy, Tô Kim Thư cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt này có vẻ hơi quen thuộc.



“Tinh!”



Thang máy đến tầng một.



Nhưng ngay khi cửa thang máy được mở ra, có một tia sáng lóe lên.



Tô Kim Thư sửng sốt.



Bởi vì cô phát hiện ra một khu vực ở cửa thang máy có một đám phóng viên đang vây kín.



Cửa vừa mở ra, các phóng viên nhìn thấy người phụ nữ kia liền điên cuồng chạy đến, trực tiếp chặn lại cô ta ở trong thang máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK