Trong lòng cô hoảng loạn, cô nhấc váy lên bắt đầu chạy quanh boong tàu.
Vừa chạy, cô vừa khum tay lên miệng, lớn tiếng gọi tên Lệ Hữu Tuấn.
“Lệ Hữu Tuấn, anh đang ở đâu?”
“Em xin anh, anh mau ra đây đi được không?”
“Lệ Hữu Tuấn..”
Lúc vừa bắt đầu thì cô còn lớn tiếng điên cuồng mà gọi, nhưng càng về sau giọng cô lại càng nhỏ lại.
Tô Kim Thư có chút mệt, cô ngã ngồi xuống sàn, lấy tay che mặt cố kìm những giọt nước mắt chực rơi: “Chẳng lẽ đến cả bữa tối cuối cùng anh cũng không muốn ăn với em sao?”
Gần như trong lúc Tô Kim Thư sắp tuyệt vọng, đột nhiên có một tia chớp xẹt qua boongtàu, lập tức chiếu sáng toàn bộ mặt biển như ban ngày.
Tô Kim Thư giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
Biển sâu và đêm đen được coi như một bức màn tốt nhất, cũng không biết từ khi nào lại hiện lên một hình ảnh to lớn.
Tô Kim Thư lại đột nhiên phát hiện trên mặt biển lại hiện lên khuôn mặt mình: “Sao lại có thể như vậy…
Cô gần như đứng dậy theo bản năng, không dám tin đi về phía mép boong tàu.
Trong màn đêm, hình chiếu càng ngày càng rõ ràng khi cô càng đến gần Từng thước phim nhấp nháy tràn ngập những hành động và biểu cảm của cô.
Hỉ nộ ái ố, khổ sở hờn dỗi, ngay cả Tô Kim Thư cũng không biết mấy cảnh này được ghi lại khi nào.
Ngay khi cô gần như chỉ biết đờ đẫn nhìn mà không nói nên lời, phía trên du thuyền vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Cô cô ngẩng đầu nhìn qua đó, phát hiện có hai chiếc trực thăng đang từ từ bay về phía du thuyền.
Trực thăng bay càng ngày càng gần, tiếng nổ của động cơ càng ngày càng lớn, càng định tai nhức óc.
Gió biển cuốn tung mái tóc cô, tà váy trắng không ngừng tung bay.
Cô gần như không dám tin che miệng, ngẩng đầu lên nhìn lại.
Lúc này cửa của hai chiếc trực thăng đột nhiên được mở ra, những cánh hoa của cổ thụ rơi xuống, như thể một cơn mưa đầy màu sắc đang rơi trên bầu trời đêm.
Nhạc Blues lãng mạn cũng vang lên, và những cánh hoa từ từ rơi xuống, tựa như dệt nên một bức màn từ những cánh hoa.
Khi tất cả cánh hoa rơi trên biển, đắng sau biển hoa, một ánh đèn xuyên qua in một dòng chữ tiếng Anh chói lòa: WOULD YOU MARRY ME?
-Em sẽ lấy anh chứ?- Tô Kim Thư quá kinh hãi, không thể tin được lùi lại hai bước.
Cô đưa tay che miệng, như thể đây là cách duy nhất để ngăn tiếng thút thít sắp trào ra.
Nước mắt to bằng hạt đậu cứ thế tuôn rơi, cô đứng yên tại chỗ, cảm giác rằng niềm hạnh phúc bất ngờ sắp làm cô choáng váng.
Cô thậm chí còn cố gảng dụi mắt để xác nhận rằng mình không bị hoa mắt.
Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô là tìm Lệ Hữu Tuấn, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vĩnh viễn không buông tay.
Nhưng lỡ là của người khác thì sao?
Tô Kim Thư cố gắng lau nước mắt, cô nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lệ Hữu Tuấn.