Mục lục
Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 634


Lục Mặc Thâm người ta là giáo sư, nói năng lưu loát! Mình không có bản lĩnh đấu khẩu với anh ta, đúng là tự mình chuốc lấy sự.


mất mặt.


“Đáng ghét. Lời em muốn nói đã nói xong rồi. Anh thả em ra, em muốn về nhà”


Lục Mặc Thâm mim cười, con cừu nhỏ dâng tận cửa, sói đầu to như anh ta sao có thể dễ dàng bỏ qua được?


Anh rất nhàn nhấn lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.


Lâm Thuý Vân thấy động tác lưu loát sinh động của anh ta như vậy thì cô ấy chau mày: “Anh gọi điện cho ai vậy?”


Câu nói của Lâm Thuý Vân còn chưa dứt thì phát hiện điện thoại đã kết nối.


Lục Mặc Thâm trực tiếp ấn nút loa ngoài: “Alo, con rể!”


Nghe giọng quen thuộc này, vẻ mặt của Lâm Thuý Vân bỗng dưng tái nhợt.


Cô ấy không dám tin và trừng mắt nhìn Lục Mặc Thâm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này giáo sư Lục của chúng ta chắc chăn đã chết một trăm lần rồi.


Lâm Thuý Vân cần chặt răng, dùng ánh mắt chất vấn: Lục Mặc Thâm, sao anh có thể gọi điện cho mẹ em vậy?


“Gô à, con gọi điện cho cô là vì Thuý Vân, cô ấy ..


Mẹ Lâm quả thật là người tinh ý, bà ấy vừa nghe giọng của Lục Mặc Thâm nói thì biết ngay mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết. Cho nên chưa chờ Lục Mặc Thâm mở miệng nói, bà ấy đã cười ha ha đáp lời: Vì vậy Lục Mặc Thâm còn chưa nói gì, bà ấy đã vui vẻ hỏi “Con rể à, Thúy Vân đang ở nhà con đúng không?”


Lâm Thúy Vân nghe mẹ mình hỏi thì cảm giác da đầu tê rần.


Cô không mở miệng, chẳng qua liên tục xua tay, dùng khẩu miệng tỏ ý anh nên nói là cô không có ở đây.


Nhưng dường như Lục Mặc Thâm không nhìn thấy, anh trả lời rất lễ phép: “Thưa cô, đúng là vậy. Hôm nay thật sự quá muộn nên Thúy Vân sẽ qua đêm ở chỗ con, con không dẫn cô ấy về nhà”


Sau khi Lâm Thúy Vân nghe anh nói, vẻ mặt lập tức đen như gan heo.


Ở đầu dây điện thoại bên kia, mẹ Lâm cười tít cả mắt: “Được, nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ cúp máy đây, các con làm việc tiếp đi”


Hai người nói dăm ba câu đơn giản, mẹ Lâm trực tiếp cúp máy.


Cuộc gọi điện kết thúc, Lâm Thúy Vân ngơ ngẩn.


Đó là mẹ ruột của cô ấy ư?


Sao mẹ lại nói rằng các con làm việc tiếp đi?


Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, bọn họ còn làm việc gì đâu?


Chắc chắn Lâm Thúy Vân cô đã một người mẹ giả rồi.


Sau khi tắt máy, Lục Mặc Thâm nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Lần này anh không phải chở em về nhà”


Lâm Thúy Vân tức muốn hộc máu.


“Giáo sư Lục, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình làm vậy là quá vô sỉ hả?”


“Có sao? Vừa nãy chẳng biết là ai chạy từ nhà đến đây, còn mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền với một cô gái khác nhỉ. Bây giờ anh chở em về, chẳng phải không cho em mặt mũi à? Vậy nên để bảo vệ thể diện cho em, anh sẽ miễn cưỡng giữ em ở lại!”


Lâm Thúy Vân nghiến răng: “Giáo sư Lục, anh biết hành vi của anh là gì không?”


“Là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK