Lâm Thúy Vân vô cùng khó khăn giơ tay phải lên: “Thật sự! Thật như vàng bốn số chín vậy!
Em xin đảm bảo với anh, giáo sư Lục anh có thể kéo em đứng dậy trước không? Eo em đau quá, hu hu hu, chắc chắn bị trầy da rồi ,em thật đáng thương mà…”
Lục Mặc Thâm thấy khuôn mặt nhỏ nhãn của cô ấy nhăn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được, trực tiếp ôm cô ấy ra.
Khi anh ta đến gần, Lâm Thúy Vân theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của anh ta, mượn cơ hội này hôn một cái lên mặt anh ta, vang lên một tiếng trong trẻo.
Lâm Thúy Vân nâng mặt anh ta, áp mặt mình lên mặt anh ta rồi cọ xát, hàng mi cong vút nhanh chóng xẹt qua gương mặt Lục Mặc Thâm.
Anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình giống như trở nên mềm như bơ, giống như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua trái tim mình, khiến cho hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn: “Đồ nghịch ngợm”
Lục Mặc Thâm quay đầu cắn lên mặt cô ấy một cái.
Lâm Thúy Vân bị cần và cảm thấy ngứa ngáy, không ngừng cười “Khanh khách”.
Dáng vẻ đáng yêu này khác xa với dáng vẻ hung ác ngày thường, Lục Mặc Thâm nhìn trợn cả mắt lên.
Nếu là bình thường, anh ta nhất định sẽ không bày ra vẻ mặt này ở trước mặt Lâm Thúy Vân.
Nhưng bây giờ cô ấy đã uống say bảy.
phần, Lục Mặc Thâm dứt khoát buông tay ra.
Lâm Thúy Vân cảm giác cơ thể mình tuột xuống, khẽ hô lên một tiếng, vòng tay qua ôm cổ Lục Mặc Thâm, hai chân cũng vòng lên người anh ta: “Anh làm em sợ muốn chết!”
Lục Mặc Thâm nâng cẩm cô ấy lên “Lâm Thúy Vân, em yêu anh sao?”
Lưng Lâm Thúy Vân đấng đặt trên khoang thuyền, cô ấy ôm cổ Lục Mặc Thâm, vô cùng ngu ngốc nhìn anh ta, hình như nghe không hiểu: “Hả?”
Lục Mặc Thâm đến gần hơn một chút, hơi thở ấm áp của anh ta phả lên mặt cô ấy, giọng nói tràn đầy từ tính: “Anh hỏi em yêu anh không?”
Lâm Thúy Vân đột nhiên nở nụ cười “Khanh khách”, môi của cô gần như sắp chạm vào tai Lục Mặc Thâm: “Anh đoán xem”
“Anh đoán em yêu đến chết đi sống lại”
Hai tay Lục Mặc Thâm đặt sẵn trên eo cô ấy, giọng nói vô cùng gợi cảm.
Mặc dù Lâm Thúy Vân đã say bảy tám phần, thế nhưng lời nói của Lục Mặc Thâm vẫn vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai của cô ấy.
Khiến cho trái tim của cô ấy xao động, cô ấy lặng lẽ mở miệng, còn mang theo một chút gian xảo: “Anh đoán lại đi!”
“Cô nhóc này, em không muốn sống nữa sao, còn dám bảo anh đoán lại!”
Lục Mặc Thâm véo eo cô ấy một cái, nặng, nề đè xuống.
Eo bị anh ta véo đau vô cùng, Lâm Thúy ‘Vân cười khanh khách bắt đầu cầu xin tha thứ: “Giáo sư Lục xin anh tha cho em, em không dám nữa…”
“Vậy em nói, yêu anh sao?”
Đôi mắt sâu thảm của Lục Mặc Thâm nhìn chăm chăm cô ấy, cô nhóc ngang ngược này lúc không uống rượu, cái miệng kia của cô ấy cứng đến mức không cạy ra được chữ nào.
Mỗi lần Lục Mặc Thâm dựa vào lúc cô ấy ở trên giường thần trí không rõ ràng, hoặc cũng chỉ có thể tranh thủ lúc cô ấy hơi say rượu, mới có thể móc ra một hai câu nói yêu thương từ trong miệng cô ấy.