“Cô Tô đừng lo lắng, nếu boss phải đi công tác thì anh ấy nhất định sẽ liên lạc với cô! Hay là cô xem thử thoại di động của mình trước đi, có lẽ tín hiệu trong nhà hàng đó không được tốt cho lắm”
Tô Kim Thư lấy điện thoại của mình từ trong túi xách ra.
Quả nhiên đúng là như vậy có hai cuộc gọi nhỡ từ Lệ Hữu Tuấn.
Cuối cùng anh còn để lại một lời nhắn: “Anh đi công tác, hết bận anh sẽ quay lại ngay, em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân và các con, đừng nhớ anh!”
Đừng nhớ anh à?
Làm sao mà cô không nhung nhớ anh đây!
Tô Kim Thư nhanh chóng gọi lại nhưng điện thoại của Lệ Hữu Tuấn đã tắt máy.
Lúc này có lẽ anh đã lên máy bay rồi.
Tinh thần Tô Kim Thư bỗng chốc cảm thấy hơi hoang mang, chỉ đành quay trở lại biệt thự.
Trên đường đi cô đã gọi vài cuộc điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề không bắt máy một cuộc nào cả.
Anh đã đi đâu rồi?
Rốt cuộc là có chuyện gì khiến anh căng thẳng đến mức rời đi mà không lời tạm biệt vậy?
Tô Kim Thư cho răng anh vân đang giận mình nên mới tránh mặt mình.
Vừa nghĩ đến đây cô không khỏi cảm thấy cánh mũi chua xót, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, gần đây đầu óc cô ngày càng trở nên đần độn làm chuyện gì cũng hỏng.
Suy nghĩ như vậy Tô Kim Thư dứt khoát nẵm bò trên ghế sô pha trong phòng khách rồi mơ màng ngủ thiếp đi Cũng không biết đã qua bao lâu, trong giấc ngủ cô dường như nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.
Tô Kim Thư lập tức bừng tỉnh, gần như đứng bật dậy theo bản năng chạy tới cửa: “Hữu Tuấn!”
Cánh cửa đã được mở ra, có hai người đứng ở đó.
Một người là Lâm Mộc đang mở cửa, mà người còn lại là Thẩm Tư Huy đang chuẩn bị tiến vào.
Không phải là Lệ Hữu Tuấn…
Vẻ mặt mừng rỡ của Tô Kim Thư lập tức cứng đờ trên khuôn mặt, cả người trong nháy mắt lập tức trở nên ủ rũ.
Thẩm Tư Huy cười tủm tim chào hỏi Lâm Mộc, sau đó nhìn về phía cô.
Anh ta lắc chiếc giỏ trái cây trong tay về phía cô: “Chị dâu là tôi, anh hai sai tôi tới đây thăm chị này!”
Tô Kim Thư không có tinh thần mỉm cười đây gượng gạo: “Thế à?”
Lệ Hữu Tuấn nổi giận với cô, sao có thể kêu Thẩm Tư Huy đến thăm mình chứ?
Nhất định là Thẩm Tư Huy cố ý an ủi mình.
Anh ta ngồi xuống chiếc sô pha ở phía đối diện Tô Kim Thư, rồi đặt giỏ trái cây trong tay sang một bên.
Anh ta đắn đo một lúc rồi mới mở miệng thăm dò: “Chị dâu, tôi cũng đã nghe nói chuyện của Lục Anh Khoa rồi”
Sắc mặt Tô Kim Thư lại trở nên tái nhợt: “Lục Anh Khoa anh ấy làm sao rồi?”
Thẩm Tư Huy do dự một lát, nhưng cũng không định nói ra tình huống thật sự của Lục Anh Khoa, không muốn cô cảm thấy tự trách: “Cũng không có chuyện gì lớn, tuy rằng anh hai rất nghiêm khắc, tuy cứng miệng nhưng rất hay mềm lòng, Lục Anh Khoa bị phạt đến một nơi hoang dã để tập huấn, qua hai tháng nữa anh hai hết giận sẽ được trở về”