*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Hữu Tuấn cũng chẳng tức giận, anh chỉ liếc nhìn cô một cái.
“Hôm nay thời gian có chút gấp gáp, ngày khác sẽ hôn đến em vừa ý mới thôi”
Tô Kim Thư biểu thị: Đấu khẩu cái gì chứ, cô cơ bản không phải đối thủ của lệ Hữu Tuấn.
Thôi đừng tự chuốc lấy phiền phức.
Một lát sau, bên ngoài phát ra âm thanh khởi động xe ô tô, Lệ Hữu Tuấn đã rời khỏi.
Tô Kim Thư ngồi trên ghế sô pha, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên, cô ngồi ngây ngốc một hồi mới chạy lên lầu hai thay đồ.
“Ông chủ, đây là túi văn kiện mà bác sĩ Tân sáng nay gửi qua”
Trợ lý Lâm đem túi văn kiện đặt bên cạnh tay của Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn đảo mắt nhìn túi văn kiện, ánh mắt anh trở nên sâu thắm.
Nếu như anh nhớ không sai, thứ bên trong này là tài liệu xét nghiệm quan hệ cha con giữa anh và Tô Duy Hưng.
Không biết tại sao, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Nhan Thế Khải giao tài liệu giám định quan hệ cha con cho Tô Duy Hưng vào ngày hôm đó.
Anh cau mày rồi nhìn về hướng khác.
“Không cần xem nữa, đem ra ngoài vứt đi”
Trợ lý Lâm liền ngơ ngác, nhưng anh vẫn làm theo ý của Lệ Hữu Tuấn mà cầm lấy túi văn kiện ấy lên Vừa đúng lúc anh đang xoay người rời khỏi Đột nhiên, giọng nói của Lệ Hữu Tuấn lại lần nữa vang lên.
“Để ở đây trước đi”
Trợ lý Lâm gật đầu, xoay người đem túi văn kiện đặt lại bên cạnh tay của Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn vừa định cầm lấy túi văn kiện đó thì đột nhiên ngoài cửa truyền ra âm thanh ồn ào, hỗn tạp.
“Cậu Lệ, cậu Lệ!”
Ngay sau đó, cánh cửa lớn của phòng làm việc bị một người đẩy vào, đó là một người phụ nữ toàn thân toả ra mùi rượu nồng nặc, chân mang giày cao gót, cô ta cứ như thế mà xông vào phòng.
Đây chẳng phải là Tô Bích Xuân sao?
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn trở nên u ám đi trong phút chốc.
Anh đảo mắt nhìn mấy người bảo vệ ở trước cửa.
“Ngay cả một người phụ nữ cũng không chặn lại được, tôi cần các người để làm gì?”
Mấy người bảo vệ ấy lập tức toát mồ hôi lạnh, vừa định ra tay lôi Tô Bích Xuân ra ngoài Đúng lúc này lại thấy người phụ nữ đó quỳ xuống dưới đất, sợ sệt bò qua phía Lệ Hữu Tuấn.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả người cô ta ốm đi trông thấy.
Sớm đã không còn dáng vẻ của một ngôi sao hiển hách ngày xưa.
“Cậu Lê, em cầu xin anh! Em thật sự không muốn ở lại Diệp Sắc thêm một ngày nào nữa, xin anh hãy tha cho em một lần này”
Tô Bích Xuân ôm lấy mặt và đau khổ khóc rống lên.
Nhưng ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lạnh lẽo, không chút tình cảm nào và nói: “Lôi cô ta ra khỏi đây!”
“Vâng, thưa ông chủ”
“Cậu Lê, chẳng lẽ anh không tò mò năm năm trước Tô Kim Thư đã cùng ai sinh ra cặp sinh đôi long phụng sao?”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn trở nên lạnh giá trong phút chốc.
Anh nhìn chằm chăm Tô Bích Xuân, dường như đang chờ đợi cô tiếp lời.
Tô Bích Xuân nhìn thấy phản ứng của Lệ Hữu Tuấn liền biết có hy vọng.
“Cậu Lê, chỉ cần anh đồng ý thả em ra khỏi Diệp Sắc, em nhất định nói với anh hết tất cả những điều em biết”
“Cha của Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ là ai, sớm muộn tôi cũng điều tra ra”
Lệ Hữu Tuấn xoay người, dường như không hề đặt những lời nói của Tô Bích Xuân vào trong lòng.
Trợ lý Lâm đứng một bên và tỏ ra khinh thường nhìn Tô Bích Xuân.
Người phụ nữ này trông có vẻ rất thông minh.
Nhưng cô ta lại không hiểu, đàm phán điều kiện với ông chủ là cách làm ngu dốt nhất ra ngoài!”
“Người phụ nữ ở cùng anh năm năm trước không phải là em”
Tô Bích Xuân đột nhiên ngồi phịch xuống đất rồi tuyệt vọng mà lớn tiếng hét.
Lệ Hữu Tuấn từ từ xoay người, ánh mắt hung dữ dán chặt trên người Tô Bích Xuân.
Tô Bích Xuân cắn chặt môi dưới, cô dường như từ bỏ vùng vẫy mà vừa cười vừa nói một cách điên cuồng.
“Năm năm trước, em chuốc thuốc tô Kim Thư để cô ta thay thế em quan hệ với Vương Tiến Phát. Em cũng không biết tại sao người xuất hiện trong phòng lại là anh, mà không phải là Vương Tiến Phát”
“Không sai! Người đã quan hệ với anh đêm hôm đó chính là con đê tiện Tô Kim Thư đó”
“Tại sao con đê tiện đó lại may mắn như: thế chứ? Cô ta dựa vào cái gì mà có thể chung một giường với anh? Em không phục, cho nên em đã thay thế vị trí của cô ta.”
“Lệ Hữu Tuấn, một người đàn ông thông minh như anh chẳng phải cũng bị em gạt suốt năm năm trời sao?”
“Rõ ràng đứa con ruột thịt của mình ở ngay bên cạnh mình mà anh vẫn luôn cho rằng bọn chúng là đứa con của người khác, thật nực cười!”
Tô Bích Xuân ngày càng trở nên điên cuồng.
Trợ lý Lâm đứng ở một bên và nhìn dáng vẻ cuồng loạn của cô ta mà cảm thấy không khí phía sau mình đột nhiên trở nên lạnh lão.
Chết rồi!
Lần này ông chủ thật sự nổi giận rồi!
Nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Bích Xuân rống giận gào thét, trong lòng lại xuất một chút bất an.
Cho đến khi Tô Bích Xuân bị tôi ra ngoài, Lệ Hữu Tuấn dường như mới sực nhớ ra điều gì liền nhanh chân đi đến bên cạnh bàn làm việc.
Anh cầm lấy túi văn kiện lên.Các bạn vào trang trên hình đọc để ủng hộ tinh thần chúng mình ra chương mới nhé. Hiện tại trang mình làm ra mà mọi người toàn đọc ở trang khác.Nếu số lượng đọc vẫn ít như bây giờ thì mình xin phép không làm truyện này nữa ạ.
Động tác của anh gọn gàng, dứt khoát, anh lấy kết quả giám định từ trong túi văn kiện ra.
Anh lướt nhìn cực nhanh, khi tầm mắt dừng lại ở dòng kết luận cuối cùng, đồng tử anh chợt co lại Hoá ra là… vậy!
Trước khi rời khỏi Tô Kim Thư đã gọi điện cho Phương Trí Thành.
Điện thoại reo được một hồi liền được tiếp nối thành công.
Đầu dây bên Phương Trí Thành có chút ồn ào, có lẽ anh ta đang ở phim trường.
Anh lớn tiếng nói: “Bà tổ nhỏ, cô cuối cùng đã gọi điện cho.
Tính khi nào đến giúp tôi đây? Lần này tôi nhận một bộ phim cổ trang, có rất nhiều cảnh đánh nhau trong ấy, nếu bác sĩ như cô không có mặt thì có lẽ tôi sẽ không chống cự nổi”
“Có khoa trương như thế không?”
“Dĩ nhiên có rồi, có bác sĩ như cô thì tôi mới có thể yên tâm làm việc.”
“Thế tôi bây giờ qua đó?”
“Thế càng tốt, mau lên đi. Chúng tôi có buổi tụ họp vào tối nay, vừa hay có thể làm quen với những người trong đoàn phim”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư đeo theo chiếc túi bằng vải bao bố.
Vừa đi ra ngoài cửa liền nhìn thấy Lục Anh Khoa đang đứng ngoài cửa.
Lục Anh Khoa đi vài bước đến trước cửa xe, giúp cô mở cửa: “Mợ chủ muốn đi đâu?”