Mục lục
Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359: Tên súc vật Lục đã làm rất tốt!




“Anh nói gì cơ?”



Lục Mặc Thâm cau mày nghỉ ngờ.



“Tôi vừa từ nhà họ Lâm đến đây, vợ tôi văn ở đó, ở cùng với?”



Lục Mặc Thâm cười khấy, một nụ cười gợi lên sự gian xảo: “Tôi đã uống rượu rồi.



“Anh không cần phải lái xe.”



Hai người lên xe, lúc bảy giờ và đi tới nhà họ Lâm.



Vì mẹ Lâm biết rằng Lệ Hữu Tuấn sẽ đến ăn ì vậy bà ấy đã cố ý mua thêm một vài món ăn nữa.



Nhưng ai ngờ khi bà ấy quay lại mới biết Hữu Tuấn đã rời đi trước.



Hơn nữa, tối nay cả hai người Lâm Hải Tiến và Lâm An Nguyên đều không về nhà ăn cơm tối Nhất thời trên bàn ăn chỉ còn lại ba người phụ nữ, cộng thêm hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh, dường như tâm trạng của mẹ Lâm cũng không được vui vẻ cho lắm.



Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân liếc nhìn nhau, sau đó mở lời nói chuyện để phá vỡ sự im lăng trên bàn ăn: “Dì Lâm, cháu thích nhất món thịt heo xào măng của dì làm.”



Lâm Thúy Vân ở bên cạnh không khỏi rùng mình khi nghe thấy tên món này: “Kim Thư, cậ không biết món này sao, từ khi còn bé, mình đã ăn món này để lớn được lên đấy, nhưng mỗi lần mình không nghe lời là mẹ lại không cho mình ăn món thịt heo xào măng này nữa. Thật là lòng dạ ác độc, thật sự khiến cho mình rất băn khoăn liệu đây có phải là mẹ ruột của mình hay không!”



Mẹ Lâm tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Thúy Vân: “Không phải chính con cũng đã nói rồi sao?



Bởi vì con không nghe lời mẹ nên mẹ mới đánh con, nếu như con ngoan ngoãn, hiểu chuyện như chồng con thì mẹ có thể đánh con sao?”



Tô Mỹ Chỉ đang cắm đầu ăn cơm một cách nghiêm túc, vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhẫn của cô bé ngẩng đầu lên khỏi bát: “Dì Thúy Vân, dì nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời nhé!



Cháu và anh trai của cháu từ nhỏ đã rất nghe lời, cho nên chưa bao giờ bị đánh cả!”



Tô Duy Hưng liếc nhìn em gái mình một cách lạnh lùng, có chút không vừa ý, không chút khách sáo, nhảy vào phá đám: “Tô Mỹ Chị, em có chắc là con thực sự nghe lời không? Không phải có một lần mẹ đang chuẩn bị đánh em thì em đã khóc như tắt thở, làm mẹ sợ chết khiếp đấy à?”



Mặt Tô Kim Thư lại đỏ bừng: “Tô Duy Hưng, con đang nói cái gì vậy? Nói như thế mẹ rất độc ác vậy. Hai đứa là cục vàng cục bạc trong lòng mẹ, mẹ có đụng vào một đầu ngón tay của hai đứa bao giờ đâu?”



Tô Duy Hưng hừ lạnh: “Đương nhiên là ngón tay thì chưa động, nhưng còn nhéo tai, bóp má, mấy cái này thì làm không ít đâu nhỉ?”



Tô Kim Thư: “…”



‘Vốn dĩ tâm trạng của mẹ Lâm có chút hụt hẫng nhưng khi thấy hai đứa nhóc Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ đáng yêu như vậy, cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.



Bà ấy quay đầu lại và trừng mắt, nhìn chăm chăm vào Lâm Thúy Vân: “Lâm Thúy Vân, mẹ cảnh cáo con, chuyện con rể của mẹ phải được cân nhắc càng sớm càng tốt. Mẹ sốt ruột muốn được bế cháu ngoại lắm, không chịu nổi nữa rồi.



Một người đàn ông ưu tú như con rể của mẹ luật nhất định sẽ sinh ra được một đứa trẻ rất dễ thương…”



Đúng lúc này, có tiếng bước chân đều đều vang lên từ cánh cửa lớn đang được mở ra.



Ngay sau đó, một giọng nói u ám vang lên “Hình như cháu nghe thấy có ai đó lại đang khen cháu thì phải.”



Giọng nói này..



Hai mắt mẹ Lâm sáng lên và bà ấy nhanh chóng quay đầu nhìn ra.



Thoáng nhìn qua thấy Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm lần lượt bước vào.



Mới vừa rồi mẹ Lâm còn có chút uể oải, chán nản, vậy mà trong nháy mắt, một chút vẻ lo lắng trên khuôn mặt cũng không còn thấy nữa.



Lúc này, bà ấy đã cười đến tít cả mắt lại.



Bà ấy nhanh chóng đứng dậy: “Hữu Tuấn, Mặc Thâm, hai đứa đến rồi à, đã ăn cơm chưa?”



Lục Mặc Thâm cười lắc đầu: “Cô à, cô có thể cho cháu ăn chực một bữa cơm tối được không?”



“Úi trời, nói hươu nói vượn cái gì đấy? Đây là nhà của con. Cái gì gọi là ăn chực chứ? Mau rửa tay, ngồi xuống ăn cơm đi”



Mẹ Lâm mỉm cười chào đón hai người họ, rồi quay người đi về phía nhà bếp: ‘Hai đứa đợi một lát nữa, mẹ sẽ nấu thêm hai món nữa cho hai đứa: Gương mặt Tô Kim Thư cũng lộ rõ sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn.



Không phải anh nói là đi tìm Lục Mặc Thâm sao?



Vậy mà sao mới một lúc cả hai người đã trở về cùng nhau rồi?



Có lẽ lệ Hữu Tuấn nhận được ánh mắt khó hiểu của Tô Kim Thư nên đã bước đến và ngồi xuống bên cạnh cô: “Yên tâm đi, không sao đâu”



Sau khi nghe thấy Lệ Hữu Tuấn nói vậy, Tô Kim Thư cũng yên lòng hơn được một chút Bởi vì cô biết rằng chỉ cần Lệ Hữu Tuấn ra tay, không có chuyện gì là không giải quyết được cả.



Hơn nữa, một người có thể khiến Lệ Hữu Tuấn coi là bạn có lẽ cũng không kém anh là bao.



Tuy nhiên, trái với sự vui vẻ hòa thuận của cặp đôi Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn bên này, bầu không khí trên bàn ăn phía đối diện không được thoái mái cho lắm.



Bởi vì Lâm Thúy Vân vừa nhìn thấy Lục Mặc Thâm đã vô cùng tức giận.



Cô nhanh chóng đứng dậy, nằm lấy cánh tay của Lục Mặc Thâm và kéo anh ta ra vườn hoa: “Súc vật Lục, anh xem anh đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đây?”



“Tôi đã làm được chuyện tốt đẹp gì? Tại sao ôi lại không biết?”



Giọng điệu của Lục Mặc Thâm thờ ơ.



“Được lầm, anh còn dám giả vờ giả vịt với tôi “ Lâm Thúy Vân tức điên lên.



Cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, mở bài đăng kia: “Anh hãy nhìn những bức ảnh trong bài đăng này đi. Rõ ràng là hôm đó chúng ta ở bữa ăn liên hoan của gia đình, anh đã lừa tôi nói mẹ tôi ở sau lưng, rồi anh nhân cơ hội để lợi dụng tôi. Nếu anh thật sự lái xe rời đi, thì làm sao có thể phát sinh những chuyện thế này, làm sao có thể bị người khác chụp lén cơ chị Ánh mắt của Lục Mặc Thâm chớp chớp mấy cái, đột nhiên anh ta nhìn về phía sau Lâm Thúy Vân: “Cô ạ?”



Lâm Thúy Vân lập tức hừ lạnh một tiếng: “Súc vật Lục, để tôi nói thật cho anh biết, cùng một chiêu trò như thế, Lâm Thúy Vân tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bị lừa đến lần thứ hai đâu! Đừng nói là mẹ tôi, cho dù hôm nay ông trời có ở đây đi chăng nữa, tôi cũng phải trừng trị anh, cho anh một trận, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với anh đâu!”



Nói xong những lời này, cô ấy hung hăng giơ nắm đấm lên “Khụ khụ..”



Lục Mặc Thâm ho nhẹ hai tiếng: “Cô ở phía sau thật mà”



“Súc vật Lục, tôi đã cảnh cáo anh rồi cơ mà, anh còn dám lừa tôi nữa sao, tôi…a a a!”



Lâm Thúy Vân chưa kịp nói hết lời, tai của cô ấy đã bị ai đó véo chặt.



Cô ấy hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện ra mẹ Lâm đang đứng sau lưng cô ấy thật.



Lúc này, trông sắc mặt, dáng vẻ của bà ấy vô cùng dữ tợn, như thể bà ấy không thể chờ đợi để ăn tươi nuốt sống Lâm Thúy Vân được nữa.



“Được lắm, Lâm Thúy Vân, mẹ ở trong bếp thấy con hùng hổ lôi con rể của mẹ ra ngoài, mẹ chỉ lo con sẽ bắt nạt cậu ấy. Ai ngờ ra thử xem thế nào, đúng là con đang bắt nạt cậu ấy thật, để xem mẹ dạy dỗ con thế nào!”



Lâm Thúy Vân tưởng chừng như sắp phát khóc: “Mẹ, mẹ nghe con nói đã, súc vật Lục, anh †a thật sự là một con hồ ly mà. Con chưa bị anh ta ăn hiếp chết cũng coi như cái mạng của con lớn lãm rồi. Làm sao con có thể bắt nạt anh ta được chứ!”



“Con còn dám gọi chồng của con là súc vật sao?”



Lực kéo trong tay mẹ Lâm càng mạnh hơn, Lâm Thúy Vân đau đớn kêu oai oái.



Một sự vui vẻ thoáng qua hiện lên trong mắt Lục Mặc Thâm.



Nhìn thấy Lâm Thúy Vân bị trừng trị gần đủ rồi, lúc này, Lục Mặc Thâm mới lên tiếng: “Cô ơi, cô hiểu lầm rồi ạ. Thúy Vân rất ngoan ngoãn và nghe lời mà”



Mẹ Lâm lắc đầu, với vẻ bất bình: “Con rể, con thật sự bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi, còn nói đố cho con bé này nữa! Trong mắt mẹ có thể thấy hết đấu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK