Mục lục
Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213: Vì cô ấy mà mạng cũng có thể không cần




Cố Đức Hiệp kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Lệ Hữu Tuấn.



Người đàn ông này có phải bị điên rồi không cơ chứ?



Lẽ nào anh nghĩ có thể chặn xe của mình chỉ bằng cơ thể đó?



Chiếc xe thương vụ màu đen vẫn ở tốc độ nhanh, lao về phía Lệ Hữu Tuấn.



Cố Đức Hiệp hai mắt đỏ ngầu, cố chấp.



mà nhìn về phía trước.



Trên khuôn mặt đó hiện lên một tia điên cuồng.



“Lệ Hữu Tuấn, cho dù mày lợi hại như thế nào nhưng cũng chỉ là con người mà thôi Tao không tin mày không sợ chết!”



Cố Đức Hiệp hừ lạnh một tiếng Anh ta giãm mạnh chân ga đến hết mức.



Bởi vì trong lòng anh ta chắc chắn, Lệ Hữu Tuấn sẽ không bao giờ dám xông lên.



Bởi vì anh không có khả năng lấy trứng chọi đá.



Tốc độ xe càng ngày càng nhanh và hơn thế nữa.



Nhưng Cố Đức Hiệp phát hiện Lệ Hữu Tuấn vẫn như cũ không nhúc nhích tí nào mà đứng yên ngay đó.



Nếu không phải vì ánh mắt cực kì lạnh lùng của anh rơi trên người mình, Cố Đức Hiệp thực sự sẽ nghĩ rằng đó vốn là một tác phẩm điêu khắc không có sinh mệnh.



Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên chuyển động.



Không phải bỏ chạy theo hướng ngược.



lại, mà là với tư thế cực kỳ mạnh mẽ và linh hoạt, chạy thẳng trực diện về phía chiếc xe thương vụ đang lao đến.



Cố Đức Hiệp kinh hoàng mở to hai mắt: Làm sao có thể chứ?



Lẽ nào người đàn ông này thế mà lại không sợ chết hay sao?



Trên đời này làm sao lại có người không sợ chết chứ!



Một người và một xe tông vào nhau.



Cộng với tốc độ của xe nhanh như vậy.



Chiếc xe nhiều nhất chỉ bị hư hỏng, nhưng người có thể tử vong tại chỗ.



Tên điên Lệ Hữu Tuấn này!



“Tránh ra, biến đi, mau biến đi!”



Cố Đức Hiệp phẫn iầm lên.



Nhưng tốc độ của Lệ Hữu Tuấn lại không chậm đi chút nào, ngược lại còn ngày càng nhanh hơn.



Khuôn mặt anh Lệ của anh vấn lạnh lùng.



Đôi mắt như chim ưng, mạnh mẽ mà nhìn chãm chãm vào Cố Đức Hiệp, bên trong tràn đầy sát khí.



Mắt nhìn thấy người và xe sắp va chạm vào nhau, Cố Đức Hiệp vẫn là không chịu được sức ép khủng khiếp phát ra từ trên người Lệ Hữu Tuấn.



Vào lúc xe và anh sắp đụng vào nhau, anh ta đột nhiên đánh tay lái sang.



“Két!”



Bánh xe phát ra tiếng cọ xát chói tai.



Đầu xe bị lệch hẳn sang một bên.



Cũng vào lúc này, Lệ Hữu Tuấn vọt lên, như một con báo nhảy lên trên nắp xe phía trước.



Cố Đức Hiệp lúc này đã choáng váng Anh ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.



Giữa hai người chỉ cách một tấm kính.



Quanh người Lệ Hữu Tuấn tỏa ra khí áp cực kì lạnh, làm cho cả người anh ta đều bị dọa sợ: “Tên điên, con mẹ nó mày chính là một tên điên! Tránh ra!”



Cố Đức Hiệp không nhìn thấy được phía trước, chỉ có thể thả ga lộn xộn mà đánh.



mạnh về phía tay lái Lệ Hữu Tuấn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói bình tĩnh: “Dừng xe.”



Đôi mắt Cố Đức Hiệp lúc này đã đỏ sẫm, anh ta lớn tiếng chửi rủa: “Tên điên, mau chóng tránh ra, cút đi!”



Đôi mắt lữu Tuấn u ám, tay trái của anh không chút nhúc nhích mà gõ xuống cửa kính.



Tay phải từ từ nhấc lên và đập vào kính chắn gió phía trước xe.



Góc độ mà anh chọn đúng là quá hiểm đi.



Đến nỗi chỉ nghe một tiếng vỡ, vậy mà trực tiếp dùng một quyền đập vỡ kính chắn gió của xe thương vụ.



Máu tươi chảy xuống ướt hết bàn tay phải xuyên qua tấm kính hiện ra trước mắt anh ta.



Cố Đức Hiệp mặt tái đi vì sợ hãi Đầu óc anh ta trống rồng, động tác trên tay cũng bắt đầu mất khống chế.



Chiếc xe thương vụ màu đen trên đường nhỏ trong rừng, mất khống chế chạy lộn xộn, cuối cùng đâm mạnh vào một cái cây lớn.



“Bùm”



Một g động lớn, theo quán tính cùng với đó, Lệ Hữu Tuấn từ trên xe rơi xuống đất.



Anh tiếp đất bằng vai trái, băng đàn hồi trên tay bị đứt ra, máu tươi lập tức liền phun trào.



Cố Đức Hiệp cũng không khá hơn là bao.



Bởi vì anh ta không có thắt dây an toàn, cho nên cả người trực tiếp bay ra ngoài.



Đập vỡ cửa kính chẳn gió phía trước, nặng nề mà rơi xuống đất.



Cố Đức Hiệp chỉ cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình lẫn lộn vào nhau, cả người gục xuống đất, hoàn toàn không cách nào cử động được.



Anh ta khó khăn lắm mới có thể ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể nhìn thấy cách đó không xa một người bê bết máu đang loạng choạng đứng dậy.



Cánh tay trái của Lệ Hữu Tuấn vẫn đang chảy máu không ngừng.



Ngay cả khi đã dùng thuốc mê, anh vẫn cảm thấy đau dữ dội.



Anh từng bước từng bước đi về phía chiếc xe thương vụ Cô nhóc của anh vẫn ở trong xe.



“Âm!



Cánh cửa của chiếc xe thương vụ được đá văng ra.



Ở băng ghế sau, Tô Kim Thư cả người lộn xộn, đầu bê bết máu.



Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.



“Tô Kim Thưt”



Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn đông cứng lại.



Như thể có một thứ gì đó rất quan trọng trong tim, bỗng nhiên bị ai đó khoét đi mất: Anh lao vào xe như điên, chỉ khi phát hiện cô nhóc của mình trên người vẫn có thắt dây an toàn, trái tim treo lơ lửng mới nhẹ nhàng được đặt xuống trong lòng.



Cô có thắt dây an toàn.



Tốt quá rồi, cô có thắt dây an toàn!



Kéo dây an toàn ra, Lệ Hữu Tuấn ôm cô.



lên.



Anh vừa từ xe bước xuống thì nhìn thấy Cố Đức Hiệp cả người bê bết máu đang cố gắng bò dậy.



Chân phải của anh ta dường như bị chấn thương rất nghiêm trọng, máu chảy ra khắp.



mặt đất, quần tây bị nhuộm đỏ. Lần này gần như đứng cũng đứng không vững nữa rồi Vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, chân anh ta càng thêm run rẩy, mông ngã ngồi xuống dưới đất.



“Cậu Lệ, xin hãy tha cho tôi.



Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn, ánh mắt như: muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.



Nhưng anh cúi đầu nhìn xuống người trong lòng mình.



Cô cũng chảy máu rất nhiều, cần phải lập tức đưa đến bệnh viện.



Vốn dĩ nghĩ rằng lần này nhất định sẽ chết không còn gì hoài nghỉ, nhưng vào lúc anh ta đang đợi chết, lại phát hiện Lệ Hữu Tuấn ôm Tô Kim Thư quay người hướng đến phía lâu đài mà đi.



Lúc này lưng anh thẳng tắp, giống như: một chiến sĩ đã tắm máu trong trận chiến.



Cố Đức Hiệp thở hắt ra, anh ta hầu như chỉ có thể lăn và bò để leo lên xe.



Nhanh chóng khởi động chiếc xe thương vụ đã bị đâm khác hẳn hoàn toàn, chạy đi mất.



Lệ Hữu Tuấn cứ vậy mà ôm Tô Kim Thư: đã hôn mê, bước thấp bước cao mà trở lại Anh cúi đầu, giọng nói cứng rắn: “Tô Kim Thư, Tân Tấn Tài lập tức đến ngay thôi, nếu như em dám có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho em đâu.”



Tô Kim Thư đang hôn mê dường như nghe thấy lời đe dọa này, có chút bất an cử.



động thân thể.



Năm phút sau, bóng dáng của Lệ Hữu Tuấn xuất hiện trước cổng lớn của lâu đài.



Trực thăng mà Lục Anh Khoa với Tân Tấn Tài điều khiển vừa mới đáp xuống Hai người thậm chí còn chưa kịp xuống trực thăng đã thấy Lệ Hữu Tuấn ôm Tô Kim Thư từ xa đi về phía này.



“Anh trai!”



“Ông chị Tân Tấn Tài cầm lấy hộp thuốc, nhanh chóng chạy qua.



Sau khi nhìn thấy Tân Tấn Tài, Lệ Hữu Tuấn vốn hơi thở luôn luôn căng thẳng đột nhiên thả lỏng.



Anh chỉ cảm thấy một màu đen trước mắt sau đó ngã gục về phía trước.



“Anh trail”



Tân Tấn Tài với Lục Anh Khoa lập tức chạy đến, mỗi người đỡ một người.



Lệ Hữu Tuấn với chút sức lực cuối cùng, siết chặt cổ tay Tân Tấn Tài: “Cứu cô ấy đi”



Sau khi nói xong, anh hoàn toàn ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK