Khổ cực, mệt mỏi và tủi thân cả buổi tốt đột nhiên dâng lên trong nháy mắt.
Hốc mắt của Tô Kim Thư đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn trề xuống, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu liền lộp bộp rơi xuống.
Cô khóc không tiếng động, chìm trong màn đêm âm trầm, mới ban đầu Lệ Hữu Tuấn cũng không có nhận ra được.
Cho đến khi xe xuất phát, tốc độ đều đặn rồi anh mới nghe được bên tai truyền tới tiếng khóc thút thít thật nhỏ.
Cô lại khóc?
Lệ Hữu Tuấn nhìn sang bên kia một cái, thì phát hiện cô gái đang vô cùng uất ức co người ở trên ghế phụ, không ngừng lau nước mắt.
Cô giống như là cố nén mới không khóc ra thành tiếng.
Lệ Hữu Tuấn nhướng mày một cái, bẻ tay lái, xe vững vàng đậu ở bên lề đường, “Tại sao em khóc?”
Đọc FULL bộ truyện.
Giọng nói của đàn ông mang theo mấy phần cưng chìu, Tô Kim Thư nghe thấy vậy thì uất ức đè nén lập tức bùng nổ trong nháy mắt.
Cô nghẹn ngào hai tiếng, rồi lại oa một tiếng khóc rống lên, “Anh còn không biết xấu.
hổ hỏi tôi tại sao lại khóc nữa à? Anh không bắt nạt tôi thì làm sao tôi lại khóc? Đang ở nhà thật tại sao anh phải đuổi tôi đi?
Đuổi tôi đi cũng được đi, lại còn bao hết tất cả phòng trống ở khách sạn, tính ép tôi ngủ ở đầu đường xó chợ hay sao? Rốt cuộc tôi đã làm sao điều gì? Rõ ràng chính là anh ăn hiếp tôi trước, bây giờ còn không buông tha tôi, sao số tôi lại khổ như vậy chứ! Hu hu hui Tô Kim Thư vừa mệt lại vừa tủi, càng khóc càng lớn, dường như bộc phát toàn bộ uất ức mà mình phải chịu đựng suốt mấy năm nay.
Thấy dáng vẻ khóc lóc như mưa của cô, Lệ Hữu Tuấn nhíu chặt mày.
Bình thường anh thấy phiền nhất là phụ nữ khóc.
Người phụ nữ vừa khóc giống như có năm trăm con vịt kêu không ngừng nghỉ bên tai anh, làm cho anh hận không thể trốn càng xa càng tốt.
Cũng không biết tại sao, nhìn dáng vẻ khóc lóc như sắp mất hơi của người phụ nữ trước mặt, trong lòng anh lại bất giác siết chặt.
“Là tôi sai. Hả?”
Anh sáp lại gần, dùng trán cạ vào trán cô, cất giọng trầm thấp dụ dõ.
“Vốn chính là anh sai, tôi ghét anh! Chỉ biết ăn hiếp tôi.” Rõ ràng là lời tố cáo đâm máu nhưng vì cô khóc quá dữ, lại còn đang thút thít cho nên lúc nói những lời này ra lại mang theo ý nũng nịu.
Trái tim của Lệ Hữu Tuấn run lên một cái, ấn cô vào trong ngực của mình.
Mới ban đầu Tô Kim Thư giấy giụa theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng sức của cô nào hơn người đàn ông khôi ngô cao lớn trước mắt này được?
Giấy giụa không thành, cô cũng vứt bỏ, tựa vào trong lông ngực rộng lớn vững chãi này, vừa khóc vừa nỉ non.
Không biết qua bao lâu, cô gái trong ngực rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, dần dần không có thanh âm nào nữa.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn một cái, phát hiện cô lại tựa vào mình ngủ thiếp đi.
Không biết tại sao, nhìn dáng vẻ đáng thương khi trong mơ mà còn không ngừng khóc thút thít, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực từ trong lòng.
Anh có chút không biết nên làm sao với cô.
©ó lẽ là buổi tối ngày hôm qua thật sự quá mệt, cho nên Tô Kim Thư ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao ba sào, cả người vẫn còn mơ màng nằm ở trên giường không chịu nhúc nhích.
Trong lúc mông lung buồn ngủ, cô trở mình, bàn tay mảnh khảnh để lên một thứ gì đó ấm áp.
“Ưm..”
Cô ngờ vực kêu lên một tiếng nhỏ, vô thức đưa tay lần mò.
Cứng rắn, hình như còn có chút nhiệt độ, thật giống như… ngực của một người đàn ông?
Người đàn ông?
Tô Kim Thư gần như là giật mình một cái, cô chợt mở mắt.
“Chào buổi sáng!”
Giọng nói khàn khàn quyến rũ của người đàn ông mang theo mấy phần khắc chế và kiềm chế lười biếng vang lên bên tai cô.
Tô Kim Thư quay đầu, bất ngờ thấy gương mặt của Lệ Hữu Tuấn gần ngay trước mắt.
“Aaal”
Cô gần như là hét ầm lên theo phản xạ có điều kiện, lập tức xoay mình muốn nhảy xuống giường, nhưng bởi vì động tác quá nhanh, đạp hụt một bước, cả người trực tiếp té xuống dưới giường.
Ngay khi cô chuẩn bị tiếp xúc thân mật với sàn nhà thì sau lưng đột nhiên có hai bàn tay kịp thời duỗi tới ôm lấy eo cô.
Ngay sau đó dùng sức một cái, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một giây sau đã nằm ở trong ngực của Lệ Hữu Tuấn.
“Sáng sớm vừa sờ, lại chui đầu vào trong ngực tôi, bà Lệ không sợ tôi kìm lòng không được sao?”
Tiếng nói của Lệ Hữu Tuấn giàu từ tính, trầm thấp như đang kìm chế.
Sau khi chạm vào ánh mắt sâu thẳm kia của anh, Tô Kim Thư đột nhiên nhận ra được trên thân thể anh có một vị trí đang dần dần biến hóa mà không thể miêu tả thành lời được.
“Lưu manh!”
Tô Kim Thư hét lên một tiếng, vội vàng xoay mình năm sang một tên, khuôn mặt xinh đẹp kia lại đỏ đến mức có thể nhỏ máu.
“Sáng sớm Bà Lệ đã ôm tôi, tôi là một người đàn ông tràn đầy sinh lực có phản ứng cũng là chuyện bình thường, cái này chẳng lẽ không chứng minh được y thuật cao siêu của bà Lệ hay sao?”
Thấy người này nói bậy nói bạ mà còn hùng hồn như vậy, Tô Kim Thư hận không thể cầm dép ném lên mặt anh.
Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghị, từ đầu tới cuối, người này nói anh ta có bệnh khó nói chắc chắn là ngụy trang.
Mỗi lần anh ta thấy mình là dáng vẻ như sói như hổ, nào giống như là người có bệnh khó nói cơ chứ?
“Tôi mới không thèm nghe anh nói bậy nói bạ”
Tô Kim Thư hốt hoảng xuống giường, muốn mượn việc này để che giấu sự lúng túng của mình.
Nhưng khi sau khi cô xuống giường mới phát hiện nơi này căn bản không phải là nhà cô mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Đây là “Đây là nhà em.”
“Nói bậy, nhà tôi thuê là hai phòng ngủ một phòng khách, không phải biệt thự”
Lệ Hữu Tuấn lười biếng ngồi dậy, tấm chăn mỏng trên người từ từ tuột xuống khỏi ngực anh, lộ ra bắp thịt đường cong rõ ràng, “Là tôi nói sai rồi, tôi phải nói đây là nhà của chúng ta.”
Nhà của chúng ta?
Nghe được bốn chữ này, trong lòng Tô Kim Thư nhất thời chua xót Năm năm trước, cô còn có một gia đình.
Nhưng mà cha ruột của cô lại sắp đặt đưa cô lên giường người khác, thậm chí còn mượn chuyện này đuổi cô ra khỏi nhà, từ đó về sau cô cũng không có nhà nữa.
Bây giờ Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nói với cô những lời này, cô chỉ cảm thấy trong lòng có muôn vàn cảm xúc, không nói nên lời.
“Tối hôm qua tôi tới đây chỉ là ở tạm, tôi cũng không đồng ý sau này sẽ ở đây”
Tô Kim Thư có chút hốt hoảng nói xong lời này thì xoay người muốn đi “Bà Lệ, phòng vệ sinh ở bên trái “
“Tôi biết, đừng nói nhảm.” Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư đỏ bừng, từ bên phải chuyển sang bên trái Vừa nấy cô tỉnh lại, nhìn đồng hồ treo tường một cái, thời gian đã không còn sớm.
Cô nhất định phải mau chóng rửa mặt chải đầu, đưa con đi nhà trẻ rồi sau đó lại đi làm Sau khi cô tắm xong, sờ thành bồn tắm một hồi lâu cũng không tìm được quần áo của mình, đột nhiên mới phản ứng được: Nơi này căn bản cũng không phải là nhà của cô, đương nhiên sẽ không có quần áo để cô thay rồi.
Làm thế nào bây giờ?
Nhìn quần áo đã bị ướt đẫm kia, Tô Kim Thư nghĩ mãi không ra cách.
Trước khi cô tắm có thói quen thay quần áo rồi đem chúng đi ngâm, lúc này phía trên chúng đều là bọt xà phòng, cô muốn mặc tạm cũng không thể nào.
Kêu Lệ Hữu Tuấn ở bên ngoài mang quần áo vào ư?
Nghĩ đến ánh mắt như sói như hổ vừa nãy anh nhìn mình, Tô Kim Thư lập tức bỏ đi suy nghĩ này.