Khúc Thương Ly xoa mũi đầy xấu hổ, lúc mở miệng nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “À cái này…tớ tiện đường đi ngang qua thôi”
“Cậu đang trên đường trở về kí túc xá à?”
“Ừ, đúng vậy”
“Rõ ràng kí túc xá của các cậu ở phía Tây, mà toà nhà dạy học của cậu lại ở vị trí chính giữa, còn tầng lầu tớ học ở phía Nam, nếu như cậu vừa mới tan học muốn trở về kí túc xá sao lại đi hướng này chứ?”
Khuôn mặt của Khúc Thương Ly chợt đỏ bừng trước sự vạch trần một cách thẳng thắn của Tống Chỉ Manh Cô ấy cười tủm tỉm bước tới: “Thương Ly, cậu đừng có ngụy biện nữa, cậu chính là đến tìm tớ đúng không? Cậu nhớ tớ rồi à?”
“Bạn học Chỉ Manh cậu đừng như vậy..”
Tống Chỉ Manh không hề có ý tốt bước tới gần anh ấy, khiến Khúc Thương Ly bắt buộc phải lùi dân về phía sau, chẳng mấy chốc tấm lưng đã đụng phải thân cây đa.
Tống Chỉ Manh rất có năng khiếu về nhảy múa, cô ấy nhấc chân lên rồi chống vào thân cây phía sau Thương Ly, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy với khí thế vô cùng mạnh mẽ cùng với cảm giác đầy áp lực.
“Mau nói, cậu thích tớ đi.”
“Tớ…tớ không có…
Mặc dù Tống Chỉ Manh còn thấp hơn Khúc Thương Ly một cái đầu, nhưng khi đối diện với một cô công chúa nhỏ ngang ngược bướng bỉnh này, thế nhưng anh lại có một loại cảm giác hơi kỳ lạ khó mà diễn tả được bằng lời.
Anh ấy không hề cảm thấy chán ghét cô ấy, thậm chí ngay cả khi Chỉ Manh kabedon mình bằng chân như vậy, chính mình cũng không hề có ý định chạy trốn.
“Thương Ly cậu hãy nhìn thẳng vào mắt tớ rồi nói, Khúc Thương Ly thích Tống Chỉ Manh”“
Cô ấy lại dựa sát lại gần rồi nhìn anh ấy chăm chú đến mức mắt không thèm chớp lấy một chút Khúc Thương Ly ngửi được hương thơm trên người của cô ấy, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ hoảng hốt: “Cậu..”
“Nếu cậu còn không nói tớ hôn cậu bây giờ”
Tống Chỉ Manh bỏ chân xuống, hơi kiểng mũi chân lên định hôn anh ấy.
Khúc Thương Ly bỗng sợ hãi đến mức muốn ướt cả quần, sau đó bỏ chạy đầy chật vật.
Tống Chỉ Manh vẫn đứng yên tại chỗ hai tay chống nạnh, sau đó hét lên sau lưng anh ấy: “Khúc Thương Ly, nhất định sẽ có một ngày tớ hôn được cậu, một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ trở thành người đàn ông của tớ.”
Nhưng một tuần sau đó Khúc Thương Ly không hề trông thấy Tống Chỉ Manh, ngay cả mấy người bạn cùng phòng trong kí túc xá cũng đều cười nhạo anh ấy: “Thương Ly à, không phải em gái nhỏ sỉ mê cậu đã bỏ rơi cậu rồi đấy chứ? Làm sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy cô bé ấy xuất hiện nhỉ?”
Khúc Thương Ly im lặng không nói.
Lần trước con gái nhà người ta chủ động đòi hôn anh ấy, nhưng chính mình lại sợ hãi bỏ chạy.
Là con gái chắc chắn sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Không biết tại sao trong lòng Khúc Thương Ly bỗng cảm thấy hơi mất mát.
Nhưng đúng lúc này, một cậu bạn cùng phòng khác bước vào phòng với vẻ mặt đầy hóng hớt: “Ôi, tin tức lớn, tin tức nóng hổi đây!
Thương Ly lúc nấy tớ vừa mới đến câu lạc bộ Kịch nói bên kia một chuyến, cậu có biết tớ đã nhìn thấy gì không?”
Khúc Thương Ly không có hứng thú với điều này nên vẫn cúi đầu như cũ.
“Tớ nhìn thấy em gái si mê cậu đang diễn tập vở kịch Công chúa Bạch Tuyết cùng người khác đó! Sắp đến đoạn hoàng tử hôn đánh thức công chúa rồi kìa!”