Mục lục
Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Chỉ Manh mở to mắt nhìn Khúc.



Thương Ly, cũng không biết lời anh có ẩn ý gì.



Khúc Thương Ly nói rõ từng chữ: “Vậy nên, chuyện tới bây giờ, căn bản không cần mượn cớ gì nữa cả. Ban đầu là cô nói chia tay, nên hôm nay cô đừng làm ra vẻ vô tội trước mặt tôi nữa, vậy chỉ khiến tôi ghét cô hơn thôi, biết chưa?”



Sau khi ném xuống câu đó, Khúc Thương Ly trực tiếp đặt mạnh ly sữa xuống đầu giường.



Sau một tiếng “cạch” thật vang, Khúc Thương Ly quả quyết xoay người, không chút do dự rời đi.



“Khúc Thương Ly”



Tống Chỉ Manh nhìn theo bóng lưng anh ấy rời đi, dường như muốn nói gì đó, như lại như bị nghẹn ở cổ họng.



Cô ấy luống cuống ngồi ở trên giường, hai tay ôm chặt đầu gối, cảm thấy đầu mình thật hỗn loạn.



“Tại sao lại như vậy, rốt cuộc đây là chuyện gì?”



Trong trí nhớ của cô ấy, cô ấy yêu Khúc Thương Ly rất sâu đậm.



Mặc dù kí ức về mấy ngày quan trọng nhất đó đã mất, nhưng cho tới nay, cô ấy chưa từng nghĩ mình sẽ bứt bỏ Khúc Thương Ly.



Cô ấy yêu anh ấy như vậy, sao có thể rời bỏ anh ấy chứ?



Vậy nên sáu năm qua, cô ấy luôn tìm câu trả lời khắp nơi.



Tại sao năm đó Khúc Thương Ly lại rời bỏ cô, sau khi gặp tai nạn, vì sao lại đoạn tuyệt như vậy?



Nhưng hôm nay, cô ấy đã nghe được gì?



Khúc Thương Ly nói mình đã nói chia tay?



Sao có thể chứ? Nhất định là chỗ nào đó có vấn đề!



Tống Chỉ Manh lảo đảo đứng dậy khỏi giường Lúc cô ấy đi tới phòng khách, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe hơi.



Khúc Nhất Phàm đang ngồi ăn sáng trên bàn, cậu bé nghiêng đầu nhìn Tống Chỉ Manh.



“Cô ơi, cô muốn tìm cha cháu sao?”



Tống Chỉ Manh gật đầu.



“Nhưng cha vừa nhận một cuộc điện thoại, có lẽ hôm nay phải ra ngoài làm Sau khi uống cạn ly sữa, Khúc Nhất Phàm nhảy xuống khỏi ghế.



Cậu bé đi đến cạnh Tống Chỉ Manh, đưa †ay túm tay cô ấy.



“Cô à, cha đã nói rồi, nếu như không ăn sáng, sau này rất dễ bị đau bụng. Bây giờ cháu là đàn ông, cha đi ra ngoài, cháu sẽ chăm sóc cô”



Nói xong, Khúc Nhất Phàm dắt tay Tống Chỉ Manh, lại lần nữa trở về phòng ngủ Cậu bé gắng sức bưng ly sữa từ đầu giường xuống, đặt vào tay Tống Chỉ Manh.



“Cô ơi, cô uống sữa trước đi, sau đó ăn đồ ăn, như vậy cơ thể mới mau khoẻ lại được”



Tống Chỉ Manh nhìn gương mặt đơn thuần của Khúc Nhất Phàm, nhất thời không thể nói ra câu từ chối được.



Cô ấy chỉ có thể gật đầu khẽ mỉm cười.



“Được”



Tống Chỉ Manh vừa ăn sáng, trong đầu vừa nghĩ đến những lời Khúc Thương Ly nói với mình ban nấy, Giờ Khúc Thương Ly đã ra ngoài, có phải có nghĩa là tạm thời anh ấy sẽ không đưa mình đi không?



Chỉ cần cô ấy không rời khỏi đây, sớm muộn cũng có một ngày, cô ấy nhất định biết rõ chân tướng sự thật.



Sau khi quyết định, tâm trạng Tống Chỉ Manh thả lỏng một chút.



Ăn sáng xong, Tống Chỉ Manh thu dọn chén đũa và ly sữa của mình và của Khúc Nhất Phàm, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu nhóc: “Nhất Phàm, trong tủ lạnh còn thức ăn không?”



Khúc Nhất Phàm gật đầu lia lịa.



“Đương nhiên là có! Cứ cách hai ngày cha sẽ mang cháu đi siêu thị một lần, sau đó lấp đầy tủ lạnh. Dì không biết đâu, cha nấu ăn vô cùng ngon!”



“Vậy sao?”



Tống Chỉ Manh cười, cô ấy không nói cho Khúc Nhất Phàm biết, chuyện này cô ấy cũng biết.



Trước kia lúc hai người ở bên nhau, Khúc Thương Ly từng nói với cô, muốn giữ trái tim một người phụ nữ, trước hết phải lấy lòng dạ dày của cô ấy.



Nên Khúc Thương Ly luyện tập nấu ăn rất ngon.



Mỗi một lần, Tống Chỉ Manh đều băng lòng ở nhà chờ anh ấy xuống bếp, không thích ra ngoài ăn cơm. .
Ngôn Tình Sủng



Bởi vì trong lòng cô ấy, Khúc Thương Ly chính là đầu bếp giỏi nhất.



“Hay là như vậy đi, trưa nay hai người chúng ta sẽ làm một bữa cơm thật ngon cho cha cháu, có được không?”



Khúc Nhất Phàm ngoẹo đầu, mặt đầu nghi ngờ: “Nhưng mà cô ơi, cháu không biết nấu cơm, cô có biết không?”



Tống Chỉ Manh suy nghĩ, trông cô giúp việc nấu cơm rất dễ, nên cô ấy không quan tâm nói: “Gái đó có gì khó chứ, rất đơn giản, có câu nói là chưa từng làm cũng từng nhìn thấy mà!”



Tống Chỉ Manh suy nghĩ, sau khi Khúc Thương Ly đi làm về, nhìn thấy một bàn tiệc lớn mình làm cho anh ấy, không chừng sẽ mềm lòng, tình nguyện nói chuyện với mình.



Mà bên kia, Khúc Thương Ly đang lái xe đến một quán cà phê sang trọng cách mười kỉ ~ lô ~ mét.



Khi anh ấy đẩy cửa nước vào, liếc mắt lập tức thấy Lệ Hữu Tuấn ngồi ở vị trí khách VỊP.



Ánh mắt anh ấy loé lên, cũng không có biểu hiện gì, đi đến chỗ Lệ Hữu Tuấn “Ngồi đi”



Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt nói.



Sau khi Khúc Thương Ly ngồi xuống, anh giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới Hai người mỗi người gọi một ly cà phê.



Khúc Thương Ly nhìn động tác uống cà phê thong dong lại tự đắc của Lệ Hữu Tuấn, không kìm được mà nhíu mày lại: “Cậu cả Lệ gọi tôi tới, hẳn không phải định uống cà phê cùng tôi đó chứ?”



Lệ Hữu Tuấn đặt ly cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Thương Ly.



“Tống Chỉ Manh thế nào rồi?”



Ánh mắt Khúc Thương Ly lóe lên.



“Tôi không hiểu anh đang nói gì”



Khoé miệng Lệ Hữu Tuấn hơi cong lên: “Hôm nay tôi tới, không phải để chơi trò mèo vờn chuột với anh”



Nghe được câu này, Khúc Thương Ly thầm giật mình.



Nói đúng ra, tối qua Lệ Hữu Tuấn không nhận ra anh đang nói dối mới phải.



Đúng là lúc ấy kĩ năng diễn xuất của Khúc Thương Ly thật sự quá tốt, thậm chí Lệ Hữu.



Tuấn cũng suýt nữa đã tin rằng Tống Chỉ Manh không ở nhà anh ấy rồi Nhưng sau đó, anh ấy vẫn lộ ra sơ hở.



“Anh chắc chẩn tôi giấu cô ấy đi vậy sao?”



“Kĩ năng diễn xuất của anh rất tốt, tối qua đúng là suýt chút nữa tôi đã bị anh gạt rồi, nhưng mà ánh mắt anh không biết nói dối: Lệ Hữu Tuấn bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm: “Nếu như lúc tôi nói rằng Tống Chỉ Manh xảy ra chuyện, trên mặt anh lộ ra chút lo lắng, kì màn diễn xuất của anh sẽ rất hoàn mỹ”



Hoá ra là một ánh mắt.



Khúc Thương Ly bất đắc dĩ cười “Ánh mắt của cậu cả Lệ quả nhiên sắc bén “Hôm nay tôi tới tìm anh không phải để thảo luận chuyện này, mấy ngày nay Tống Chỉ Manh ở chỗ anh thì tôi cũng không lo nữa, tôi tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện”



Khúc Thương Ly nhíu mày lại: “Đường đường là cậu cả Lệ, lại cần người khác giúp sao?”



Lệ Hữu Tuấn không chớp mắt nhìn anh ấy, từ ánh mắt của anh ấy cho thấy, anh ấy hoàn toàn không biết chút gì về bệnh tình của Tống Chỉ Manh.



“Tống Chỉ Manh bị bệnh rồi”



Không vòng vo gì cả, Lệ Hữu Tuấn trực tiếp nói rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK