Cơn triền miên vốn đang vô cùng ấm áp êm đềm, lại đột ngột khiến hai người họ tranh đấu không dứt Tô Kim Thư đưa đồ xong, tảng đá lớn trong tim cuối cùng cũng rơi xuống đất Sau khi cô lên xe taxi thì lập tức về nhà.
Trên đường tình cờ đi qua tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Lệ Sĩ, cách tòa nhà này không xa, là vị trí công ty mới của Lệ Hữu Tuấn.
Nhìn thấy xe taxi sắp lướt qua tòa cao ốc này, Tô Kim Thư chợt nói: “Bác tài, dừng xe một chút, tôi muốn xuống ở đây”
Bác tài quay đầu lại nhìn cô: “Chỗ này còn cách khu biệt thự một đoạn nữa, cô chắc chắn muốn xuống đây sao?”
“Vâng”
Sau khi Tô Kim Thư xuống xe, đứng trước cửa ra vào của tòa nhà ngơ ngác ngước nhìn, lại chậm chạp không bước tới.
Hơn mười phút sau, Trợ lý Lâm có chút do dự gõ cửa phòng làm việc của Lệ Hữu Tuấn.
Rất nhanh, âm thanh lạnh như băng của người đàn ông truyền tới: “Vào đi”
Tuy rằng anh anhta đã ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn nhiều năm như vậy, nhưng mỗi khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông này, một chút cảm giác nhút nhát vẫn thoáng qua trong lòng anh ta.
Trợ lý Lâm đẩy cửa bước vào phòng và đi tới phía trước bàn làm việc của Lệ Hữu Tuấn.
Không biết đã xảy ra vấn đề gì mà bắt đầu từ ngày hôm qua anh ta đã không nhìn thấy Lục Anh Khoa đâu, hơn nữa phần lớn công việc trên tay Lục Anh Khoa đều chuyển qua †ay anh ta.
Mà điều quan trọng nhất chính là, không khí xung quanh ông chủ cũng thấp một cách đáng sợ.
Anh chỉ ngồi yên lặng ở đó thôi nhưng dường như lại có một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến lòng người kinh hồn bạt vía.
“Có việc gì sao?”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng, anh lật xem tài liệu trong tay, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhướng lên Trợ lý Lâm hơi sửng sốt nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trợ lý Lâm đi mấy bước đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, bên tiếp tân gọi điện thoại qua nói có một cô gái cứ đứng suốt ở dưới lầu công ty”
Một tiếng ‘bốp’ vang lên giòn giã, tài liệu trong tay Lệ Hữu Tuấn đột nhiên rơi xuống mặt bàn.
Tuy rằng anh không dùng quá nhiều sức, nhưng âm thanh ném tập tài liệu xuống bàn lại vô cùng vang dội, để lộ ra tâm trạng vô cùng bực bội của anh lúc này: “Chuyện nhỏ này cũng lên đây nói với tôi?
Tôi thuê những người đó để làm gì?”
Trợ lý Lâm bị anh dọa cho hoảng sợ, vội vàng nín thở: “Ông chủ, bên tiếp tân nói cô gái đứng ở cửa công ty kia trông rất giống cô Tô…
Tô Kim Thư?
Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ còn đang tức giận lập tức ngây lại.
Biểu cảm trên mặt trợ lý Lâm lúc này cũng rất lúng túng, anh ta cẩn thận liếc nhìn ông chủ rồi đứng im ở đó chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
Sau khi Lệ Hữu Tuấn im lặng một hồi thì bỗng nhiên mở miệng: “Đưa người đó lên đây”
Trợ lý Lâm vội vàng thở phào nhẹ nhốm rồi gật đầu rời đi.
Anh Anhta nhanh chóng đi ra ngoài, Hữu Tuấn nhìn chăm chăm văn kiện đặt ở trước mặt nhưng không thể đọc được chữ nào vào đầu.
Anh ấy đành đứng lên, có một chút bực bội nên cởi cúc áo ở trước ngực ra, đi thẳng đến trước cửa sổ sát đất.