Mục lục
Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Về nhà?”



Khoé miệng của Lục Mặc Thâm co giật, đôi tay vốn dĩ đang ôm lấy eo cô ấy bỗng nhiên siết chặt lại Chân Lâm Thuý Vân đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng anh ta.



Cô ấy hoảng hốt lo sợ, tay cũng buông khỏi mặt: “Lục Mặc Thâm, anh làm gì vậy?”



“Lúc nấy em cũng nói rồi, em là người phụ nữ của anh. Chúng ta lúc nào cũng có thể đi làm giấy chứng nhận kết hôn. Nhà của anh chính là nhà của em. Em còn định đi đâu nữa?” Lục Mặc Thâm nói rõ ràng câu này ra khiến Lâm Thuý Vân không cách nào phản bác Cô ấy ngấng đầu nhìn Lục Mặc Thâm, có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ta, lúc này tràn ngập sự cưng chiều.



€ô ấy thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình qua cặp đồng tử đó, dịu dàng, e thẹn và quyến rũ.



Thì ra mấy từ này vốn dĩ mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trên người cô ấy, nhưng cứ ở trước mặt của Lục Mặc Thâm, cô ấy lại nhìn thấy cái tôi chân thật nhất.



“Giáo sư Lục, anh vẫn còn giận hả?”



Lục Mặc Thâm tỏ ra vô tội: “Anh giận lúc nào?”



“Cái gì?” Lâm Thuý Vân vừa nghe câu này thì trực tiếp thấy mơ hồ.



Tên này lại nói ra câu này! Nếu anh ta không giận, sao lại muốn rời khỏi nhà mình?



Nếu anh ta không giận, tại sao mình vừa nói ra nước ngoài thì anh ta lại lạnh nhạt với mình như vậy?



“Nếu anh không giận, tại sao không qua đêm ở nhà em?”








“Anh..”



Lâm Thuý Vân nhận thua.



Lục Mặc Thâm người ta là giáo sư, nói năng lưu loát! Mình không có bản lĩnh đấu khẩu với anh ta, đúng là tự mình chuốc lấy sự.



mất mặt.



“Đáng ghét. Lời em muốn nói đã nói xong rồi. Anh thả em ra, em muốn về nhà”



Lục Mặc Thâm mim cười, con cừu nhỏ dâng tận cửa, sói đầu to như anh ta sao có thể dễ dàng bỏ qua được?



Anh rất nhàn nhấn lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.



Lâm Thuý Vân thấy động tác lưu loát sinh động của anh ta như vậy thì cô ấy chau mày: “Anh gọi điện cho ai vậy?”



Câu nói của Lâm Thuý Vân còn chưa dứt thì phát hiện điện thoại đã kết nối.



Lục Mặc Thâm trực tiếp ấn nút loa ngoài: “Alo, con rể!”



Nghe giọng quen thuộc này, vẻ mặt của Lâm Thuý Vân bỗng dưng tái nhợt.



Cô ấy không dám tin và trừng mắt nhìn Lục Mặc Thâm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này giáo sư Lục của chúng ta chắc chăn đã chết một trăm lần rồi.



Lâm Thuý Vân cần chặt răng, dùng ánh mắt chất vấn: Lục Mặc Thâm, sao anh có thể gọi điện cho mẹ em vậy?



“Gô à, con gọi điện cho cô là vì Thuý Vân, cô ấy..



Mẹ Lâm quả thật là người tinh ý, bà ấy vừa nghe giọng của Lục Mặc Thâm nói thì biết ngay mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết. Cho nên chưa chờ Lục Mặc Thâm mở miệng nói, bà ấy đã cười ha ha đáp lời: Vì vậy Lục Mặc Thâm còn chưa nói gì, bà ấy đã vui vẻ hỏi “Con rể à, Thúy Vân đang ở nhà con đúng không?”



Lâm Thúy Vân nghe mẹ mình hỏi thì cảm giác da đầu tê rần.



Cô không mở miệng, chẳng qua liên tục xua tay, dùng khẩu miệng tỏ ý anh nên nói là cô không có ở đây.



Nhưng dường như Lục Mặc Thâm không nhìn thấy, anh trả lời rất lễ phép: “Thưa cô, đúng là vậy. Hôm nay thật sự quá muộn nên Thúy Vân sẽ qua đêm ở chỗ con, con không dẫn cô ấy về nhà”



Sau khi Lâm Thúy Vân nghe anh nói, vẻ mặt lập tức đen như gan heo.



Ở đầu dây điện thoại bên kia, mẹ Lâm cười tít cả mắt: “Được, nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ cúp máy đây, các con làm việc tiếp đi”



Hai người nói dăm ba câu đơn giản, mẹ Lâm trực tiếp cúp máy.



Cuộc gọi điện kết thúc, Lâm Thúy Vân ngơ ngẩn.



Đó là mẹ ruột của cô ấy ư?



Sao mẹ lại nói rằng các con làm việc tiếp đi?



Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, bọn họ còn làm việc gì đâu?



Chắc chắn Lâm Thúy Vân cô đã một người mẹ giả rồi.



Sau khi tắt máy, Lục Mặc Thâm nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Lần này anh không phải chở em về nhà”



Lâm Thúy Vân tức muốn hộc máu.



“Giáo sư Lục, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình làm vậy là quá vô sỉ hả?”



“Có sao? Vừa nãy chẳng biết là ai chạy từ nhà đến đây, còn mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền với một cô gái khác nhỉ. Bây giờ anh chở em về, chẳng phải không cho em mặt mũi à? Vậy nên để bảo vệ thể diện cho em, anh sẽ miễn cưỡng giữ em ở lại!”



Lâm Thúy Vân nghiến răng: “Giáo sư Lục, anh biết hành vi của anh là gì không?”



“Là gì?”



“Được hời còn ra vẻ đấy!”



Lục Mặc Thâm trực tiếp giang hai cánh tay ra, ôm cô ấy vào lòng: “Em nói vậy không đúng, bây giờ anh vẫn chưa chiếm được món hời nào hết”



Lâm Thúy Vân bị ôm chặt vào lòng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của anh ta. Trong khoảnh khắc, cô ấy bỗng chột dạ: “Làm gì đấy, quân tử nói miệng chứ không táy máy chân tay nhé. Chúng ta có gì thì nói chuyện đàng hoàng, anh không được giở trò lưu manh!”



“Em đưa đến cửa rồi, nếu anh không giở.



trò lưu manh thì khác nào em không quyến rũ?”



Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy, nếu bây giờ anh không bị thương thì đã ôm Lâm Thúy Vân lên tầng từ lâu rồi.



“Thưa giáo sư Lục, anh là giáo sư của nhân dân đó, anh có thể có nguyên tắc chút không?”



“Ở bên vợ tương lai, anh không cần phải giữ nguyên tả: Lục Mặc Thâm dứt lời, trực tiếp duỗi bàn tay phải ra trước mặt cô.



“Anh làm gì thế?”



“Vết thương ở xương cần ít nhất một trăm ngày, hành động bất tiện nên em phải đỡ anh!”



Lâm Thúy Vân hết cách, đành phải đỡ anh đi lên phòng ngủ trên tầng hai.



Dọc đường đi, Lục Mặc Thâm cố ý tựa sát người vào cô ấy.



Mặc dù Lâm Thúy Vân cũng khỏe khoắn nhưng cô ấy bị người đàn ông như Mặc Thâm dựa dẫm, vẫn có vẻ cố hết sức.



Sau khi hai người vào phòng ngủ, trán cô ấy toát mồ hôi. Lâm Thúy Vân liếc mắt ngó nhìn phía bên kia chiếc giường: “Giáo sư Lục, anh cần đi vệ sinh không?”



Lục Mặc Thâm gật đầu, đáy mắt lóe lên vẻ gian xảo Khi bọn họ đến gần mép giường, anh ta bỗng nhiên nhũn chân, sức nặng cơ thể dồn hết vào người cô ấy.



“AI Lâm Thúy Vân kêu lên, bị anh trực tiếp nhào tới đè xuống giường.



Lục Mặc Thâm cao một mét tám sáu, vì thế cả người anh hoàn toàn bao phủ lấy cô, Lâm Thúy Vân bị anh ép đến mức không nhúc nhích được: “Lục Mặc Thâm, anh làm sao vậy?”



Lục Mặc Thâm vùi đầu vào hõm vai cô, ngửi mùi hương trên mái tóc cô.



Rõ ràng biểu cảm rất hưởng thụ, nhưng giọng nói của anh lại xen lẫn đau đớn và kiềm nén.



“A… Chân của anh”



Chân?



Nghe thấy từ này, vẻ mặt của Lâm Thúy ‘Vân nhanh chóng trở nên trắng bệch Vừa rồi cô còn đang giãy giua muốn đứng dậy, lúc này lập tức dừng lại.



“Lục Mặc Thâm, chân của anh thế nào rồi?



Có phải là va vào chỗ nào không? Có cần đi bệnh viện không?”



Lục Mặc Thâm thấy dáng vẻ hoảng hốt lo lắng của cô, bỗng nhiên cảm thấy cô nàng đanh đá này thật sự đáng yêu vô cùng.



Lúc này anh có hơi không nỡ trêu chọc cô tiếp.



Thế nhưng nếu không trêu cô thì đừng mơ tới phúc lợi của anh tối nay nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK