Mục lục
Một thai song bảo: tổng tài daddy phải phấn đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Hữu Tuấn có vẻ như chẳng có khẩu vị gì, bởi vì Tô Kim Thư đã ra ngoài rất lâu rồi mà vẫn chưa quay lại Âu Dương Hải thờ ơ nói: “Cậu cả Lệ không.



cần phải lo lắng, chắc là bà Lệ đã gặp được người quen nào đó, nên ra ngoài một chuyến thôi, tôi đoán là trong một thời gian ngắn sẽ không trở lại đâu Lệ Hữu Tuấn liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt một cái.



Cũng chẳng sao, trong trường hợp này Tô Kim Thư không xuất hiện cũng tốt: “Có phải là anh Âu không có chút hứng thú nào tới vợ tôi không?”



Âu Dương Hải cười cười: “Không phải anh Lệ đã nói cô ấy là vợ anh rồi sao? Nếu như mà tôi có hứng thú, thì sẽ không được lịch sự cho lảm phải không? Bắng không thì hai người ly hôn trước đi, vậy thì tôi mới có thể cân nhắc lại”



Khi giọng nói chế giễu của anh ta cất lên, Âu Mỹ Lệ đang ngồi thất thần một bên, đôi đũa trên tay cô ta rơi xuống bàn ăn “Ha. anh Âu thật hài hước”



Lệ Hữu Tuấn thấp giọng cười.



Bữa cơm này không mặn cũng không nhạt.



Bởi vì Âu Mỹ Lệ ở đầy, nên Lệ Hữu Tuấn dù có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì.



Ngay cả khi ba người họ đang trò chuyện, cũng đều chỉ nói những chuyện không liên quan.



Rất nhanh cũng đã tới tám giờ tối.



Lệ Hữu Tuấn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Âu Dương Hải và Âu Mỹ Lệ cũng tự nhiên đứng dậy để tiên khách.



Lúc bọn họ đi ra tới sảnh, Âu Dương Hải vươn †ay vén tóc ra sau tai cho Âu Mỹ Lệ với giọng nhẹ nhàng: “Baby, em lên xe trước đợi anh”



Âu Mỹ Lệ nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái rồi gật Dạ, vậy anh nhanh lên nha.”



Đợi sau khi Âu Mỹ Lệ quay người rời đi, Âu Dương Hải đứng bất động bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, nụ cười trên môi càng mang thêm nhiều ý tứ.



Lệ Hữu Tuấn nhìn dòng xe cộ trên đường: “Anh đừng nói với tôi, lần này anh trở lại là muốn làm ăn với Tập đoàn Lệ Thị đó.”



“Nếu như tôi nói phải thì nghe có giả quá không?”



Lệ Hữu Tuấn xoay người nhìn chăm chằm anh ta, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng: “Nếu như anh trở lại vì muốn dẫn Tô Kim Thư đi, thì tôi khuyên anh nên sớm vứt bỏ cái suy nghĩ đó đi”



Khóe môi Âu Dương Hải khẽ cong: “Tôi muốn dẫn ai đi, chưa ai có thế ngăn cản được tôi cả, tuy nhiên cưỡng ép đi cũng không phải là phong cách làm việc của tôi”



“Nói thử xem, tấm huy chương đó sao lại ở chỗ của anh? Còn nữa, người hôm nay chặn Tô Kim Thư có lẽ là Mộ Mẫn Loan”



“Cậu cả Lệ quả nhiên thông minh, tại sao huy chương lại ở chỗ tôi, tôi tin chắc là không bao lâu thôi anh sẽ biết được đáp án. Tới lúc đó hy vọng là anh vẫn như lúc anh nói với vợ chưa cưới của tôi, tự tin và mạnh mẽ để giữ bà Lệ ở lại bên cạnh anh”



“Anh thừa nước đục thả câu?”



“Con người tôi không thích thừa nước đục thả câu, chỉ là tôi ghét giải thích, càng ghét loại người như anh, nhất định phải giải thích thái độ với anh.



Rốt cuộc thì trong mắt tôi.



Nói tới đâu Âu Dương Hải xoay người, khoan thai nhìn anh: “Anh tuổi gì chứ?”



Áp suất không khí trên người Lệ Hữu Tuấn đột ngột giảm xuống.



Âu Dương Hải lại nhàn nhạt cười: “Được rồi, bữa cơm này cũng coi như là vui vẻ, nói người của anh không cần bám theo tôi nữa, điều mà anh muốn biết sẽ có kết quả nhanh thôi”



Nói xong, anh ta xoay người đi về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm.



Khi Âu Dương Hải quay lại xe, Âu Mỹ Lệ lo lắng nhìn anh ta: “Dương Hải, mọi thứ thuận lợi không?”



“Không vấn đề gì rồi”



Âu Mỹ Lệ cau mày: “Thật ra em không hiểu cho lắm, tập đoàn Âu Thị của chúng ta vừa mới bắt đầu hợp tác với tập đoàn Lệ Thị, sao anh lại muốn động và nhà họ Tư? Dường như tập đoàn Lệ Thị chưa đủ thành ý muốn hợp tác với chúng †a, bây giờ anh lại bốc đồng như vậy, đối với chúng ta là không có lợi”



Mặc dù Âu Dương Hải trông có vẻ thờ ơ, nhưng biểu cảm trên gương mặt dường như ngưng tụ lại, lạnh giá.



“Nếu như có người cướp mất người em yêu, còn giết chết con em, em có còn nghĩ nhiều được như vậy không?”



Ngữ khí của anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng Âu Lệ lệ vẫn cảm thấy có một loại cảm giác kinh dị tột độ.



“Dương Hải, khi chúng ta đến đây, chúng ta chưa có bàn bạc về chuyện này”



Âu Mỹ Lệ rất lo lắng về thái độ của Âu Dương Hải.



Nhưng Âu Dương Hải lại nhàn nhạt nhìn cô ta, trên mặt tràn đầy ảm đạm: “Đừng quên rằng quan hệ của chúng ta chỉ là mối quan hệ thỏa thuận, hơn nữa lần này anh cũng sẽ không để tập đoàn Âu Thị nhúng tay vào, Nếu như em không yên âm, thì có thể rời khỏi đây trước”



Âu Mỹ Lệ cau chặt chân mày: “Chúng ta là đối tác tốt nhất, em sẽ không để anh chiến đấu một mình ở đây đâu.”



Nói xong, cô ta cúi đầu và gõ vào phía trước: “George, lái xe”



Chiếc xe công vụ màu đen nhanh chóng lái ra khỏi bãi đậu xe của Alice Villa Hotel.



Lệ Hữu Tuấn đứng ở cổng, đang định gọi điện thoại cho Tô Kim Thự, thì đã nhìn thấy cô cùng Mộ Mẫn Loan từ xa đang đi về phía này.



Quả nhiên là Mộ Mẫn Loan.



Lúc hai người tới gần, ánh mắt của Mộ Mẫn Loan bắt gặp ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn, trong ánh mắt của cô ta có chút áy náy.



Tô Kim Thư đã mệt nhoài vì đi bộ, nhưng thất vọng còn nhiều hơn.



Bởi vì cô cùng với Mộ Mẫn Loan đi tìm một lượt khắp các quán cà phê gần đó, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tô Duy Nam đâu.



Tô Kim Thư vừa mới đi đến bên cạnh Lệ Hữu Tuấn thì hai chân liền mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong vòng tay anh.



Lệ Hữu Tuấn ôm lấy cô: “Sao vậy?”



Mắt Tô Kim Thư đỏ lên, cô ngẩng đầu: “Bọn em tìm rất lâu, tìm rất nhiều nơi, nhưng vần không thấy anh của em ở đâu.”



Lệ Hữu Tuấn nặng nề liếc nhìn Mộ Mãn Loan một cái: “Em đi tìm anh em cùng cô ta, đương nhiên là tìm không thấy rồi”



Khuôn mặt Mộ Mẫn Loan tái đi khi bị nói đến, nhưng nét mặt của cô ta vẫn rất bình tĩnh: “Tôi nghĩ cậu Lệ nên hiểu dùm rằng, việc tôi nóng lòng muốn tìm thấy anh ấy không ít hơn Kim Thư.”



Lệ Hữu Tuấn thần nhiên nói: “Ý của tôi là, hai người phụ nữ các người không có manh mối gì, nếu tìm cũng không tìm được, có phải cô Mộ đã hiểu lầm gì không?”



Mộ Mẫn Loan nhất thời nghẹn lời không nói tiếp.



Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn Tô Kim Thư, sau đó anh ôm cô lên: “Chúng ta về nhà thôi”



Hai mắt Tô Kim Thư đẫm lệ: “Nhưng mà anh của em.”



Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: “Giao cho anh, chỉ cần anh ấy vẫn còn trong thành phố Ninh Lâm, thì nhất định anh sẽ nghĩ cách tìm được anh ấy”



Tô Kim Thư bây giờ cảm thấy rất mệt, cũng không muốn nói chuyện nữa.



Vì vậy cả người im lặng ngoan ngoãn rúc vào trong vòng tay của Lệ Hữu Tuấn để anh đưa mình vào trong xe.



Buổi tối hôm nay Tô Kim Thư ngủ không yên giấc.



Cô đã nằm mơ, cô mơ thấy anh trai đến nói với cô, bảo cô phải kiên nhẫn một chút, rất nhanh anh sẽ đến đón cô.



Buổi sáng lúc cô tỉnh lại, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô, cô thức dậy thì thấy đã gần mười giờ rồi.



Lệ Hữu Tuấn đã đi ra ngoài, Lâm Mộc đã gửi hai đứa trẻ đến nhà trẻ rồi.



‘Sau khi tắm rửa xong, Tô Kim Thư mặc lại quần áo ở nhà và đi xuống lầu Lâm Mộc vẫn chưa trở về, cô là người duy nhất trong ngôi biệt thự.



Cô pha một ly trà sữa, mở tỉ vi để dời sự chú ý của mình đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK