“Anh có biết hành vi này của anh chính là hành vi của bọn cướp hay không”
Hành vi của bọn cướp?
Cướp thì cứ cướp, dù sao nhìn thấy nhưng không không ăn được cũng tốt hơn “Tôi đã giúp em trả nhà, trả lại gấp ba tiền vi phạm hợp đồng rồi, tối nay chuyển tới đây đi”
“Anh đừng hòng!”
Tô Kim Thư thở hổn hển gào xong những lời này thì trực tiếp cúp điện thoại.
Mấy người hộ vệ kia dùng tốc độ nhanh nhất vơ vét sạch sẽ đồ đạc trong nhà cô rồi khóa cửa nhà lại.
Mấy phút sau, chủ nhà xuất hiện tựa như linh hồn, lấy lại hết tất cả chìa khóa đi “Bà chủ, mời bà theo chúng tôi lên xe.”
Tô Kim Thư nhìn bao lớn bao nhỏ ở trước mặt, và cả đứa trẻ đang sững sờ khó hiểu ở trước mặt, cô giận dữ căn răng, “Anh nói cho Lệ Hữu Tuấn, anh ta có thể giở trò làm cho tôi không có nhà để về. Nhưng mà tôi là một người tự do, anh ta không có quyền quyết định từ nay về sau tôi sẽ sống ở đâu.”
Sau khi cô tức giận nói xong những lời này thì cô kéo va li lên, cõng bao lớn bao nhỏ, dắt hai đứa bé xoay người rời đi.
Mấy người vệ sĩ kia không dám dùng sức mạnh, đưa mắt nhìn bọn họ vào thang máy rồi lập tức gọi điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn: “BOSS, bà chủ không chịu đi theo chúng tôi, nhất quyết đòi ra ngoài tìm chỗ ở.”
“Để cho cô ấy đi đi.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng mấy người vệ sĩ kia còn hết sức nghỉ ngờ.
Không phải là BOSS luôn để ý đến bà chủ hay sao?
Làm sao hôm nay bà chủ không chịu về mà anh lại có vẻ không chút quan tâm gì hết vậy?
Nhưng bọn họ cũng không biết, bên này vừa mới cúp điện thoại thì bên kia Lệ Hữu Tuấn đã ra lệnh cho Lục Anh Khoa: “Bao hết toàn bộ phòng của tất cả khách sạn trong phạm vi mười mấy cây số nhà cô ấy.”
“Vâng” Lục Anh Khoa gật đầu.
“Những thứ khác, cậu biết phải nên làm như thế nào rồi chứ?”
“Thuộc hạ biết rồi ạ”
Chờ sau khi Lục Anh Khoa xoay người rời đi, Thẩm Tư Huy ngồi ở bên cạnh đột nhiên có chút im lặng nhéo mi tâm một cái, “Anh Hai, anh theo đuổi con gái như vậy sao?”
Thủ đoạn này hình như quá cứng rắn rồi.
Hơi sơ sở thì sẽ thua hoàn toàn!
“Em muốn quản sao?”
Thẩm Tư Huy cười ha ha, hết sức gian trá, “Chuyện của anh dĩ nhiên là em không dám quản, em chỉ là có chút tò mò. Không phải anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về đêm hôm đó sao? Vậy thì làm sao lại theo đuổi chị dâu nhỏ không buông tha như vậy?
Hơn nữa anh biết không? Ánh mắt mỗi lần anh nhìn chị dâu nhỏ giống như con dã thú đã đói rất lâu nhìn thấy con mồi vậy. Anh nói xem đây có phải là tính chiếm hữu của một người đàn ông với một người phụ nữ hay không?”
Anh ta vừa nói xong thì đột nhiên cảm giác được bầu không khí trong nháy mắt trở nên rất thấp.
Một giây kế tiếp, anh ta liền nhận được ánh mắt lạnh như băng của Lệ Hữu Tuấn Thẩm Tư Huy sửng sốt một cái rồi chớp mắt, sau đó đột nhiên giống như là nghĩ ra cái gì đó, liên tục lắc đầu, “Đừng hiểu lầm!
Đêm hôm đó em luôn ở bên ngoài, không thấy cái gì cả”“
Nghe lời này, khí thế tàn ác xung quanh người Lệ Hữu Tuấn mới tiêu tan đi một ít.
Mặc dù anh đã không nhớ nổi những chỉ tiết kia, nhưng mà nếu như bị anh biết có người đàn ông nào đó dám ở bên cạnh toàn bộ hành trình thì anh nhất định sẽ móc mắt kẻ đó mà không một chút do dự.
“Ai, nhìn dáng vẻ lần này của anh Hai đúng là đắm chìm không có lối ra rồi.”
Thẩm Tư Huy lẩm bẩm đôi câu, ngay sau đó lộ ra một nụ cười xảo tị Anh ta không sợ chết, đến gần bên người Lệ Hữu Tuấn, “Nhưng mà anh Hai à, cho dù anh không nhớ rõ chuyện kia thì cũng không sao cả, đêm hôm đó giữ ở bên ngoài là Lục Anh Khoa và những thuộc hạ của anh, nhưng mà họ phải uống trà cả một đêm. Nghe nói ga trải giường trong phòng thay ba lần, chị dâu nhỏ khóc sưng cả hai mắt, giọng cũng khàn đặc, cho nên anh có thể yên tâm, biểu hiện của anh tuyệt đối không tệ đâu.”
“Thẩm Tư Huy, em muốn chết hả!”
Cả người Lệ Hữu Tuấn gầm nhẹ, muốn ra tay đánh người. Nhưng Thẩm Tư Huy lanh tay lẹ mắt, chạy mất bóng như một làn khói.
Lạnh nhạt thu hồi tâm mắt lại, bên tai của Lệ Hữu Tuấn còn vang vọng những lời Thẩm Tư Huy vừa mới nói.
Cô khóc sưng cả hai mắt, giọng cũng khàn đặc?
Trí nhớ của anh về đêm hôm đó rất mơ hồ, nhưng mà lúc nửa đêm tỉnh mộng, những thứ trong mộng như thước phim cũ hiện lên trong đầu anh.
Anh khai phá cô thành một nguồn suối.
Cô bị ép buộc kêu tên anh cả đêm.
Anh ép cô lên đỉnh hết lần này đến lần khác.
Quá trình mặc dù mơ hồ, nhưng những chỉ tiết này khắc ở sâu trong đầu như những thước phim, không có cách nào quên được.
Ga trải giường đã được thay ba lần!
Khó trách cô vừa nhìn thấy mình là tựa như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, thậm chí ngay cả chân cũng run rẩy.
Lệ Hữu Tuấn liếm môi dưới có chút khô khốc, trong lòng dâng lên chút áy náy và lúng túng.
Cũng khó trách cô luôn phải giấu giếm chuyện này, thậm chí sau khi mình biết được.
sự thật cũng trốn tránh không gặp mình Có phải anh nên hỏi Thẩm Tư Huy cách dỗ dành bà xã như thế nào mới là tốt nhất hay không?
“Thật xin lỗi, cô Tô, khách sạn của chúng tôi tối nay đã hết phòng rồi ạ”
Nhân viên tiếp tân trả lại thẻ căn cước cho cô, mặt nở nụ cười.
Tô Kim Thư thật sự muốn chết quách cho xong, cô cố kìm nén cảm xúc muốn nổi điên trong lòng, “Thưa cô, phiên cô kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, đây đã là khách sạn thứ năm tôi tới rồi. Làm sao mà khách sạn nào cũng hết phòng rồi vậy?”
“Xin lỗi, cái này tôi cũng không rõ lắm”
Con ngươi của Tô Kim Thư chuyển mấy vòng, làm dáng vẻ đáng thương nhìn nhân viên lễ tân, “Chị nhân viên, em một thân một mình, còn dẫn theo hai đứa bé, nếu như hôm nay không vào khách sạn thì chúng em sẽ không có nhà để về, chị có thể giúp em một chút không?”
Cô gái lễ tân nhìn hai đứa bé bên cạnh.
cô một cái, trên mặt hai đứa nhóc đều là dáng vẻ đáng thương, làm cho người ta ngay cả từ chối cũng không nói ra được.
Vì vậy cô ấy thấp giọng, cẩn thận giải thích với Tô Kim Thư, “Cô Tô, không phải là tôi không chịu giúp cô, mà là hai tiếng trước có một người bao tất cả các phòng trống ở trong khách sạn của tôi, thật sự là không còn cách nào khác!”
Lại là như vậy!
Chuyện cho tới bây giờ, nếu như Tô Kim Thư còn nghĩ không hiểu nữa thì cô coi như là sống uổng hơn hai mươi năm Cô im lặng một lát rồi nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi khách sạn Hai vệ sĩ vốn đang canh giữ ở ven đường nhất thời không phản ứng kịp, bị cô bắt ngay tại trận.
Tô Kim Thư mang gương mặt tươi cười lạnh lẽo đi tới, “Phiên các người nói cho BOSS của các người là đừng tưởng dùng thủ đoạn tồi này thì tôi có thể trở về với anh ta.
Đừng hòng! Khách sạn này không có thì tôi lại đổi một khách sạn khác. Tôi không tin, Lệ Hữu Tuấn anh ta có thể một tay che trời, bao hết phòng của tất cả khách sạn ở thành phố Ninh Hải”
Nói xong lời này, cô liền xoay người, nổi giận đùng đùng dắt hai đứa bé rời đi.
Hai người vệ sĩ trố mắt nhìn nhau nhìn nhau một cái, ngay sau đó giơ điện thoại trên tay lên, trên màn hình còn hiển thị cuộc trò chuyện đang ra: “BOSS?”
Không sai, đầu dây bên kia không phải là ai khác mà chính là Lệ Hữu Tuấn.
Cho nên những lời độc ác mà Tô Kim Thư mới vừa nói, anh nghe không sót một chữ.
Ban đầu, có lẽ anh không quá hiểu Tô Kim Thư tại sao lại tránh anh như rắn rết, nhưng sau khi Thẩm Tư Huy nói những lời kia xong, anh giống như là đã tìm được một ít manh mối “Nếu như người đã đi rồi thì các cậu cũng đừng trở lại” Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt ném ra những lời này xong thì liền cúp điện thoại.