ừa rồi anh chỉ ở cửa trả lời điện thoại, vừa cúp máy liền nhìn thấy Tô Kim Thư bước ra với vẻ mặt thất vọng.
Nghĩ đến cô nhóc này vì không thấy mình nên mới có biểu hiện mất mát như vậy.
Tâm trạng của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên cảm thấy rất tốt.
Chính vì vậy anh mới tặng cô một phần thưởng nhỏ.
Tô Kim Thư bị những lời anh nói làm cho đỏ mặt, có chút tức giận: “Ý anh nói là, nếu sau này không có goodbye kiss là anh không ra khỏi cửa nữa à”
Lệ Hữu Tuấn nhướng mày nhàn nhạt: “Cho nên, sau này em tốt nhất nên chủ động chút đi, nếu không một ngày nào đó tôi quên, buổi tối về lấy lại gấp trăm ngàn lần”
Nghĩ đến cảnh thân mật giữa hai người đêm qua, khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư liền đỏ bừng Cô hơi mất tự nhiên, ho nhẹ rồi hốt hoảng nhìn sang chỗ khác: “À cái đó, hôm nay tôi phải đến Lan Ly đăng ký, tôi säp muộn rồi.”
“Tôi đưa em đi”
“Không cần…”
Tô Kim Thư còn chưa kịp nói lời từ chối thì cô đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn.
Trong não có 0,1 giây tạm dừng, lưỡi cô thay đổi miệng ngay lập tức: “Không cần phải đi tàu tốt quá rồi.
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn giật giật, đối với việc cô nhóc thức thời như vậy, anh tỏ vẻ rất hài lòng: “Không cần cám ơn.”
Lần này Lệ Hữu Tuấn không gọi cho Lục Anh Khoa mà tự mình lái xe, Tô Kim Thư ngồi ở vị trí ghế phụ Xe chậm rãi khởi động, Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Tô Kim Thư, thản nhiên dặn dò: “Thắt chặt dây an toàn vào.”
Kỹ năng lái xe của Lệ Hữu Tuấn rất tốt, tốc độ không hề chậm mà rất ổn định, chắc chẵn sẽ không khiến người ta có cảm giác va chạm.
Khi xe từ từ chạy đến đường ngang thì phanh gấp, xe dừng lại chờ đèn đỏ.
Nhìn đèn đỏ ở ngã tư phía trước, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nói: “Buổi sáng em làm sao vậy?”
Tô Kim Thư sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại: Anh ấy nói có lẽ là về khoảnh khắc lúc sáng mình đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Trong lòng bỗng có một cảm giác rợn tóc gáy: Cái nhìn thấu mọi việc của người đàn ông này quá nghịch thiên rồi đó.
Minh chỉ buồn bực trong chốc lát, những chỉ tiết nhỏ bé như vậy cũng không thể thoát khỏi mắt anh.
Nhưng mình nên nói thế nào với anh ấy đây?
Nói cho anh ấy biết, mình không vui về việc trước đây anh ấy từng có người phụ nữ khác à?
Những lời nói xấu hổ như này cô làm sao có thể nói ra được.
Đột nhiên, Tô Kim Thư có chút hoảng loạn.
Cô tùy tiện cầm lấy chai nước rồi mở ra đổ vào miệng, cố gắng che giấu sự hoảng loạn của mình.
“Ức ực”
Sau khi uống một ngụm lớn, giọng nói trêu chọc của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên vang lên bên tai cô: “Đó là nước của tôi.”
Tô Kim Thư sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn.
Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng ngay lập tức: Đây là mình gián tiếp hôn Lệ Hữu Tuấn à?
Nhìn thấy cô nhóc đang luống cuống, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên lên tiếng: “Hay là để tôi đoán xem”
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ nổ máy.
“Có phải tối hôm qua biểu hiện quá tốt, cho nên ai đó đang ghen?”
“Phun!”
Nước chưa kịp nuốt đã trào ra ngay lập tức, làm ướt đẫm cả người Tô Kim Thư chết lặng, quay lại nhìn anh: Anh chàng này có phải có kỹ năng đọc suy nghĩ không?
Khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn gợi lên một tia mơ hồ: “Nhìn biểu hiện của em, đoán đúng rồi.”
“Làm gì có? Anh nói nhảm”
Tô Kim Thư hoảng sợ quay đi, bấn loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.
“Thật sự không có?” Lệ Hữu Tuấn nhướng mày, vẻ nghỉ ngờ trong giọng điệu của anh rất rõ ràng.
Tô Kim Thư quay đầu lại, âm thầm liếc nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy vòng cung trên miệng của anh.
Anh chàng này, anh sớm đã đoán ra rồi.
Cho nên sáng nay mới cố tình trốn ngoài cửa, muốn nhìn xem dáng vẻ mất mát của mình.
Có phải là để chứng minh sức hấp dẫn của anh không?
Tô Kim Thư cần môi, bình tĩnh quay mặt lại, không thèm nhìn anh nữa: “Không dám.”
Không dám?
Những người nào có mắt tinh tường đều có thể nghe ra được sự hờn giận trong lời nói của cô, làm sao Lệ Hữu Tuấn có thể không nghe thấy cho được?
Anh hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nói đi, có phải tôi đã chọc giận em không?”
Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy áp suất không khí đột ngột giảm.
Thôi xong!
Có phải gần đây anh chàng này đối xử với mình quá tốt.
Vì vậy mà mình có chút đắc ý quên hình.
Lại còn ở trên địa bàn của anh lật mặt với anh.
Tô Kim Thư âm thầm cần vào lưỡi, khi cô mở miệng nói, trên khuôn mặt cô xuất hiện một nụ cười nịnh nọt: “Sao có thể? Hôm qua cậu Lệ đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cảm ơn còn không hết”
Cho dù lúc này Lệ Hữu Tuấn không nhìn vào mặt cô, anh cũng có thể đoán được biểu cảm của cô lúc này.
Vâng vâng dạ dạ, dè dặt, trên mặt tràn đầy vẻ giả tạo.
Điều khiến anh khó chịu nhất là Tô Kim Thư lại thể hiện dáng vẻ như vậy với anh, điều này thể hiện sự xa lạ và xa cách.
Lệ Hữu Tuấn không nói, áp suất không khí trong xe giảm xuống 0 độ một lúc.
Cảm nhận được bầu không khí kiềm nén này, Tô Kim Thư hận không thể vả vào miệng mình hai cái Giống như ngày hôm qua vậy, hai người thân mật hoà thuận như một cặp vợ chồng bình thường, chẳng phải tốt lắm sao?
Chỉ cần mình không hỏi về quá khứ của anh ấy, cũng không hỏi về tương lai.
Nửa giờ sau, chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại trước cửa con hẻm đối diện Lan Ly.
Trước khi đến đăng ký Tô Kim Thư đã nghe ngóng qua.
Mặc dù tên Viện nghiên cứu Lang Lệ là một viện nghiên cứu, nhưng quy mô của nó lớn hơn nhiều so với các trường đại học thông thường.
Trong đó hơn 20 khoa, hầu hết mọi sinh viên đều là những người ưu tú.
Và những học sinh ở đây luôn tỏ ra rất khiêm tốn.
Tô Kim Thư định tự mình đến đây đăng ký một mình, nhưng Lệ Hữu Tuấn lại cứ muốn đưa cô đi.
Cô vốn dĩ còn lo lắng không biết có hơi phách lối hay không.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn để tránh sự chú ý của các sinh viên khác, anh dừng lại ở cửa con hẻm đối diện, trái tim cô khế động.
Trái tim người đàn ông này dường như tinh tế hơn cô tưởng.
Cô có chút bất an liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn: Chết cha, áp suất không khí trên cơ thể anh vẫn còn thấp như vậy.
“Cái đó…cậu Lệ, tôi đến văn phòng trước…”
Chỉ là cô còn chưa nói hết lời, khuôn mặt nhỏ đột nhiên bị nhéo một cái.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô với vẻ mặt không tốt lắm: “Xem ra tối hôm qua còn chưa khiến em không thoải mái, cho nên hôm nay em còn có sức cáu giận với tôi, hửm?”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư tiếp tục nóng bừng muốn nổ tung, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường Cô kinh hãi mở to mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn, thậm chí còn tưởng răng mình đã nghe nhầm.
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn gợi lên một vòng cung lạnh lùng, anh cúi đầu mổ vào môi cô: “Yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ làm cho đến lúc em không thoải mái thì thôi.”
Tô Kim Thư gần như là chân tay cùng lúc, chạy trốn vào đồng hoang Vừa bước xuống xe, cô giống như là chạy chối chết.
Cho đến khi cô chạy vào học viện, cô mới dựa vào tường và thở hổn hển, vẫn còn bị sốc.
“Toang rồi toang rồi, hình như mình đã chọc tức anh chàng này rồi.”
Tô Kim Thư kêu gào thảm thiết, bất lực che mặt.
“Kim Thư, sao cậu lại ngồi xổm ở đây, có phải có chỗ nào khó chịu không?”