Vì Thái úy đại nhân vẫn khăng khăng kiên định, Nghiêu gia tiểu thư bị cấm túc nhiều ngày trong phủ cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài.
Nhất là khi nghe mình sẽ tham gia trà uyển của Uất Trì tướng quân phu nhân, ánh mắt Nghiêu tiểu thư giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, lập tức phấn khích bảo nha hoàn chuẩn bị quần áo cho mình, nghiền mài son phấn, chuyên tâm phối hợp quần áo với đồ trang sức, kiểu tóc trâm cài, tính tình cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, dường như vị tiểu thư dịu dàng đáng yêu ngày xưa đã trở lại.
Nhưng lúc này Ngọc Châu lại mang một tâm sự nặng nề, đối với việc mình muốn đích thân đưa Nghiêu tiểu thư đến vác đá này, thực sự không đành lòng nhìn đến cảnh tượng sảy chân tung người một cái.
Vào buổi trà yến ngày hôm đó, Ngọc Châu và Nghiêu tiểu thư cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, Ngọc Châu cảm thấy mình vẫn nên chuẩn bị tinh thần cho tiểu cô nương một chút thì hơn.
Kết quả Ngọc Châu rất uyển chuyển đề cập rằng tình cảm trong nhân thế, đều dựa vào sự hòa hợp sống chung với nhau, có thể nàng và Bạch Thủy Thanh đã lâu không gặp nhau, có lẽ trong lòng Bạch Thất đã thay đổi cũng nên…
Nhưng vừa mở miệng, Nghiêu Xu Đình đã vô cùng tự tin nói: “Thất lang sẽ không thay đổi đâu, hắn là một nam nhân chính trực lỗi lạc, nếu như có thay lòng cũng sẽ nói cho muội biết, tuyệt đối sẽ không để muội đơn phương tương tư chịu đựng.’’
Lần này thì không thể nào nói tiếp được nữa rồi, Ngọc Châu cảm thấy biết muội muội không ai bằng huynh trưởng, Nghiêu Mộ Dã vẫn hiểu rõ tính tình của muội muội mình, sự cố chấp như thế này có lẽ chỉ có thể chịu một đòn cảnh tỉnh mới có thể tỉnh ngộ.
Lúc đến phủ Uất Trì tướng quân, buổi trà yến vừa mới bắt đầu, tiếng cười rộn rã, mọi người đang chuẩn bị lát nữa sẽ thi thố thơ ca và thư pháp.
Bây giờ Ngọc Châu cũng được xem là một nữ nhân chạm tay có thể bỏng trong kinh thành, phu nhân tướng quân cảm thấy vô cùng vinh dự với việc nàng có thể tham dự buổi trà yến hôm nay của mình, vì thế liền dẫn nàng lần lượt giới thiệu với từng vị khách trong bữa tiệc.
Uất Trì gia là lão thần tiền triều, mặc dù không phải là thế gia xuất thân từ Giang Nam, nhưng cũng được xem là một phủ trạch nổi tiếng. Mấy đời tổ tiên lúc trước đã từng làm đến chức Thừa Tướng, trải qua mấy lần chìm nổi lưu lạc, mặc dù không bằng những thế gia đã từng phụ tá Hoàng thất ở bản xứ, nhưng con cháu trong tộc cũng không chịu thua kém, đến đời Uất Trì tướng quân hiện nay lại lập được chiến công hiển hách trên đường thủy phía Đông, có thể nói thủy quân của Đại Ngụy đều là một tay Uất Trì lão tướng quân chuẩn bị xây dựng.
Nếu đã là trà yến, dĩ nhiên khách khứa trai gái đều có, mặc dù Nghiêu Xu Đình vẫn một lòng muốn tìm Thất lang nhưng cũng không thể thất lễ không ngừng nhìn ngó xung quanh, liền lựa chọn một góc xó xỉnh nơi hành lang gấp khúc, sau khi ngồi vào chỗ của mình mới lặng lẽ ngắm toàn bộ hậu viện, đồng thời hỏi Ngọc Châu đang ở bên cạnh một lần nữa: “Lục tiểu thư, tỷ chắc chắn Thất lang sẽ tham gia chứ?’’
Ngọc Châu nếm thử một chút Lư Sơn mây mù*, nói: “Ai nói sẽ đưa muội đến gặp hắn chứ, chỉ là ra ngoài giải sầu hóng mát mà thôi, muội đừng để ý nhiều làm gì.’’
(*Một loại trà.)
Lúc nói chuyện, Ngọc Châu chú ý đến một nam tử trẻ tuổi liên tục nhìn sang nơi này.
Người nọ mày rậm mắt sâu, mang theo mấy phần dữ tợn của một người vũ phu, cứ như thế lặng lẽ ngồi một mình trong đình nghỉ mát ở hành lang đối diện, lặng lẽ nhìn sang phía này.
Ngọc Châu có thể chắc chắn người thanh niên khôi ngô cao lớn ấy tuyệt đối không phải đang nhìn mình, nhìn dáng vẻ, có vẻ như là người có quen biết với tiểu thư Nghiêu Xu Đình.
Nghiêu tiểu thư hiển hiên cũng để ý đến, mặc dù không đến nỗi thất lễ cau mày trừng qua, nhưng khẽ dịch người sang một bên, rõ ràng không muốn nhìn hắn.
Ngọc Châu bưng một bộ đĩa lá sen, chọn mấy cái bánh ngọt, rồi đưa nó cho Nghiêu tiểu thư ở bên cạnh, hỏi: “Người nọ là ai, tại sao cứ một mực nhìn muội vậy?’’
Nghiêu Xu Đình nhỏ giọng nói: “Là đệ đệ của Uất Trì tướng quân, nghe nói là một người mồ côi mẹ từ nhỏ, nên do một tay Uất Trì tướng quân nuôi lớn, nói là đệ đệ, nhưng cũng được xem như là con trai, lớn hơn muội ba tuổi…Là một người kỳ lạ.’’
Ngọc Châu không thể nghĩ Nghiêu tiểu thư thế mà lại đi đánh giá người khác như vậy, “kỳ lạ” dường như không giống một lời khen cho lắm!
Bây giờ Nghiêu Xu Đình đã xem Ngọc Châu như tẩu tẩu của mình, mặc dù lúc còn ở trong phủ cáu giận náo loạn có nói ra những lời không hay, nhưng trong lòng thực sự đã xem nàng như người nhà, cho nên hạ giọng nói: “Hắn giống như một người câm, bảy tuổi mới mở miệng nói chuyện, sức lực cũng lớn đến đáng sợ, muội vẫn còn nhớ, lúc mẫu thân mang muội vào cung chơi với các hoàng tử và công chúa của tiên hoàng, muội thường nghe nói hắn cũng được Uất Trì tướng quân mang vào, có một vị hoàng tử cười nhạo hắn là người câm, hắn bực bội không nói năng một tiếng nào, đánh vị hoàng tử kia đến nổi gãy cả răng.’’
Nói đến đây, Nghiêu tiểu thư còn cảm thấy mình miêu tả vẫn chưa đầy đủ lắm, bổ sung thêm: “Khi đó hắn mới năm tuổi, mà hoàng tử bị đánh kia đã mười hai tuổi rồi.’’
Nghe đến đây, cuối cùng Ngọc Châu cũng đã hiểu tại sao Nghiêu tiểu thư lại cảm thấy người thanh niên kia kỳ lạ rồi. Trong đầu nàng không thể kiềm chế được thoáng qua hình ảnh một hoàng tử mười hai tuổi không thể kiềm chế được đầu óc bị một tiểu tử năm tuổi tung quả đấm vào trên người mình, bị đánh đến khóc lóc kêu cha gọi mẹ, miệng phun đầy máu, hỏi: “Vậy hắn… Chẳng phải sẽ bị phạt sao?’’
Nghiêu tiểu thư bị thanh niên kia nhìn chằm chằm đến mức không thể kiên nhẫn, trốn sau một cây cột nhỏ nói: “Mạng hắn tốt, lúc ấy hải tặc ở biển Đông đang trở thành một mối họa đe dọa, Uất Trì tướng quân nhiều lần lập đại công, Tiên đế nể tình ca ca của hắn, cho nên mới quay sang mắng hoàng tử bị đánh gãy răng kia lười biếng vô năng, uổng phí võ công, bị một đứa trẻ còn hôi sữa đánh cũng không có năng lực đánh trả.’’
Nói đến đây, nàng thì thầm: “Lục tiểu thư, hắn còn đang nhìn muội sao?’’
Ngọc Châu nhìn dáng vẻ khẩn trương của Nghiêu tiểu thư, không kiềm chế được bật cười hì hì, nói: “Nhìn muội bị dọa sợ kìa, chẳng lẽ còn sợ hắn nhào đến đánh muội dưới ánh mắt của mọi người sao? Nhưng mà… Tại sao hắn lại nhìn muội như vậy, hắn thích muội sao?’’
Nghiêu Xu Đình cau mày nói: “Tỷ tỷ tốt, tỷ đừng dọa muội nữa được không, ai lại đi thích một người kỳ lạ như hắn chứ?’’
Ngọc Châu vẫn còn muốn đùa giỡn một chút, nhưng đúng lúc này, có một vị khách đi vào trong viện.
Người thiếu niên đi ở phía trước đã dần dần cởi bỏ đi nét ngây thơ trên khuôn mặt, lộ rõ dáng vẻ của một chàng thanh niên. Trên người mặc một áo dài màu xanh nhạt thêu hoa văn màu xanh lam càng làm nổi bật sự anh tuấn khôi ngô, làn da rám nắng trên sa trường cũng từ từ khôi phục một chút.
Người của Bạch gia từ trước đến nay vẫn duy trì dáng vẻ anh tuấn lịch sự, lão Thất này cũng hào phóng như vậy. Mặc dù không phải là con trai trưởng nhưng cũng thu hút ánh mắt của những tiểu thư thanh xuân có mặt ở đây nhìn sang.
Nhưng mà đúng lúc này, sau lưng hắn, một nữ tử trẻ tuổi lại bước vào, chỉ thấy dáng người nữ nhân kia thon nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to tròn sáng rực, lộ rõ khí chất ngây thơ đặc biệt của một tiểu cô nương đang ở độ tuổi xuân thì. Hai người cùng nhau bước vào, lúc đi đến ngưỡng cửa, bởi vì váy của tiểu cô nương quá dài, Thất công tử sợ nàng sẽ vấp ngã khi bước qua, liền bảo nha hoàn thay mình nâng chân váy lên, còn mình thì đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Mặc dù trước đó Ngọc Châu đã được nghe Thái úy nói qua, nhưng trong lòng vẫn còn chút hi vọng, cho đến lúc này tận mắt nhìn thấy mới âm thầm thở dài một tiếng.
Nghiêu Xu Đình trốn ở sau cột, chỉ có thể nhìn thấy Ngọc Châu đang ở bên cạnh, đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt khác thường của nàng, cũng lặng lẽ nhìn theo thì thấy Thất công tử ở phía xa xa, khóe miệng ngay lập tức nở một nụ cười ngạc nhiên và vui mừng, nhưng nụ cười kia còn đọng lại nơi khóe miệng, lại nhìn thấy cảnh tượng lúc cô nương kia xuống bậc, Thất công tử chủ động vươn tay lên đỡ lấy nàng cùng nhau bước xuống.
Ngọc Châu nhìn thấy rõ ràng, cơ thể của Nghiêu Xu Đình trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, vẻ mặt mang theo mấy phần ảm đạm trắng bệch.
Đúng lúc này, dưới hành lang bên cạnh, có mấy tiểu thư đang xì xào bàn tán: “Người bên cạnh Bạch thất công tử kia là tiểu thư nhà nào vậy? Tại sao chưa từng thấy qua lần nào?’’
Một tiểu thư khác khẽ cười lạnh: “Ngươi không thấy cũng đúng thôi, nàng không phải là một tiểu thư đứng đắn gì, có chăng cũng chỉ là một con ngựa gầy Dương Châu mà thôi!’’
“Ngựa gầy” cũng được xem như là một cái danh xưng nổi tiếng nhất vùng Giang Nam này. Hầu hết là mẹ mìn* chọn mua những nữ hài nhỏ tuổi xinh đẹp từ những nhà nông nghèo khổ rồi dày công nuôi nấng, không chỉ cầm kỳ thư họa, ca múa nhảy nhót mà còn có ánh mắt đung đưa, dáng vẻ quyến rũ, phàm là những người có tiền đồ, đều sẽ được bán ra với giá rất cao, lợi nhuận kinh khủng.
(Mẹ mìn: Bà buôn người.)
Bởi vì những người này hầu hết đều xuất thân từ nhà nông bần hàn, cơ thể yếu đuối, từ đó mới có cái tên “Ngựa gầy”, ngụ ý rằng đó là những con ngựa nhỏ bé mặc cho người tùy ý cưỡi lên đùa bỡn. Những cô nương còn chưa nhiễm phong trần, mang theo chút hơi thở đàng hoàng thuần khiết này còn có hứng thú hơn so với những kỹ nữ trong thanh lâu nhiều.
Mọi người nghe xong đều bừng tỉnh hiểu ra, giọng điệu nhất thời mang theo biết bao nhiêu hàm ý xem thường: “Bạch thất công tử nhìn có vẻ hào phóng anh tuấn, sao lại đi theo con đường thấp hèn này? Hay thật, lại như những thương nhân bao nuôi một con ngựa gầy còm?’’
Một người khác cũng giễu cợt nói: “Âu cũng là do còn quá trẻ, căn cơ quá cạn, mặc cho người sử dụng mánh khóe. Mấy ngày trước ta đã từng thấy hai người này ở trong một buổi trà yến khác, con ngựa gầy của Bạch thất công tử này cũng được xem là huyền tôn nữ* của Viên gia Hồng Đỉnh Công giới thiệu cho đấy!’’
(Huyền tôn nữ: Cháu cố, cháu đời thứ 4)
Con trai lớn của Hồng Đỉnh Công, chính là bá phụ của Viên Hi, lúc đầu bị liên lụy bởi sự hỗn loạn của tà thuật trong cung khiến một tòa nhà bị nghiêng đổ, cùng bị dáng tội, một gia trạch lớn như vậy bị sung quốc khố, mặc dù con cái không liên quan, nhưng cũng bị rơi đài, mỗi người đều có những cơ hội thăng trầm khác nhau.
Cho nên cô nương tên Viên Diệu Nhi đi cùng với Bạch thất công tử này, nói không chừng chính là cháu gái thứ xuất nào đó của Đại bá phụ của Viên Hi.
Nhưng những người xuất thân từ nơi ô uế như vậy đều muốn che giấu nguồn gốc tổ tiên của mình, còn vị Viên Diệu Nhi này thì hay rồi, cuối cùng lại mang thân phận khốn khó của mình ra để chiếm sự cảm thông của người khác.
Nghiêm Xu Đình nghe đến đây, lại tận mắt nhìn thấy hai người kia tỏ ra thân mật không hề kiêng dè ánh mắt của người khác, tim nàng đau đớn như muốn vỡ tan, đứng bật người lên, chỉ muốn đi ra ngoài đối chất cùng với Bạch thất công tử kia.
Nhưng Ngọc Châu nhanh tay nhanh mắt kéo nàng lại, thấp giọng nói: “Tiểu thư muốn làm gì?’’
Nghiêu Xu Đình nghẹn ngào như muốn bật khóc, chỉ trừng mắt nói: “Muội muốn đi hỏi xem rốt cuộc thì quan hệ hai người bọn họ là thế nào?’’
Ngọc Châu nhỏ giọng nói: “Nếu như hôm nay hắn mang đến một vị tiểu thư con nhà danh giá nào đó, tỷ sẽ không ngăn cản muội, để cho muội nói hết lời trong lòng, cùng lắm thì thêm một đề tài tán gẫu cho các chư vị phụ nhân tiểu thư nhà thế gia ở đây mà thôi, nhưng chắc muội cũng đã nghe hắn mang đến cô nương như thế nào rồi đấy, nếu như muội còn đi, đồng nghĩa với việc đã ném tất cả mặt mũi của Nghiêu gia xuống đất, muội cần phải suy nghĩ thật kỹ.’’
Ngọc Châu từ trước đến nay vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại, nhưng trên người nàng lại có một loại khí chất có thể khiến người khác trở nên trầm tĩnh, nghe nàng nói như vậy, Nghiêu Xu Đình đã lấy lại được chút lý trí.
Dẫu sao trong người nàng đang chảy dòng máu thanh cao của Nghiêu gia, được Ngọc Châu khuyên bảo, sự bi phẫn trong lòng cuối cùng cũng bị lòng tự tôn lấn át.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Lục tiểu thư, muội tự có chừng mực.’’ Nói xong, nàng bình tĩnh trầm ổn trở lại, cùng Ngọc Châu bước xuống bậc thang.
Bạch Thủy Thanh không ngờ được rằng mình sẽ gặp Nghiêu tiểu thư ở nơi này, chợt ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nàng mặc trên người một chiếc váy gấm lộng lẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc thâm trầm không hề thấp thoáng ý cười như lúc đến, vẻ mặt ngưng đọng.
Thật ra thì dáng vẻ Nghiêu tiểu thư rất giống với mẫu thân Nghiêu phu nhân của mình, chỉ là ngày thường trên người tiểu cô nương tỏa ra hơi thở hoạt bát của thiếu nữ, không trang nghiêm trầm ổn như Nghiêu phu nhân. Nhưng bây giờ nhìn nàng nghiêm mặt như vậy, cái khí chất thanh cao ngạo mạn trời sinh của Nghiêu gia lập tức phô bày ra ngoài, bỗng nhiên khiến cho người khác trào dâng một cảm giác không thể thân cận.
Thức tế Bạch Thủy Thanh chưa bao giờ có ý nghĩ muốn nên duyên với Nghiêu tiểu thư cả. Chỉ là ngày hôm đó hắn bị Nghiêu phu nhân đả kích quá lớn, trong lòng tự cảm thấy mọi nỗ lực cố gắng của mình đều không được công nhận, mà nguyên nhân cũng chỉ vì mình không phải là con trưởng của Bạch gia mà thôi.
Lòng tự trọng và mặt mũi của một người thiếu niên nhất thời bị đả kích, lại không được gặp Nghiêu tiểu thư nên đã thường xuyên đi ra ngoài uống rượu cùng các bằng hữu trong quân đội, cứ như vậy mới có cơ hội và duyên phận quen biết vị Viên Diệu Nhi này.
Mẹ mìn nhận nuôi Viên Diệu Nhi nhìn qua có vẻ cũng là người rất đàng hoàng, tựa như tiểu thân hào nông thôn vậy, phụ mẫu của Viên Diệu Nhi cũng rất tương xứng với con gái khiến cho Bạch thất công tử không thể tra ra được sự khác thường bên trong đó. Bà mẹ mìn kia cũng biết được thân phận của Bạch thất công tử, cảm thấy đây là một miếng mồi béo bở, hứa hẹn có thể bán được giá cao hơn so với những thương nhân bình thường, cho nên cũng vui vẻ qua lại với bọn họ.
Bạch thiếu cứ thế bị nữ nhân có nét quyến rũ hoàn toàn khác biệt so với những quý nữ trong kinh thành này làm cho mê muội đầu óc, lại thêm lòng tự trọng bị tổn thương đang cần sự dịu dàng quan tâm chăm sóc, hơn nữa từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ chung đụng với nữ nhân nào khác, trong một lần say rượu lại xảy ra chuyện với Viên Diệu Nhi, nhìn dấu lạc hồng màu đỏ của nàng rơi xuống, trực giác mách bảo hắn rằng nàng là một cô nương băng thanh ngọc khiết tốt đẹp, mình phải gánh vác trách nhiệm của một nam nhân đại trượng phu, nên hứa hẹn nhất định sẽ cưới nàng làm vợ, cuối cùng thì lui tới với nữ nhân này như keo như sơn, bị lừa gạt đi không ít tiền, cũng hồn nhiên không biết bản thân mình đã trở thành trò cười trong miệng người khác.
Mà bây giờ lại gặp được Nghiêu tiểu thư ở buổi trà yến này, ngoại trừ sự bối rối bất ngờ ra, còn bất chợt nhớ đến những tình ý dạt dào của hai người trước đây, cuối cùng trong lòng sinh ra mấy phần áy náy, thấy Nghiêu tiểu thư đi ngang qua người mình, cũng có ý muốn đuổi theo, nhưng ngước mắt nhìn lên lại bị vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo giống hệt Nghiêu phu nhân cản bước, chần chừ do dự trong chốc lát.
Ngọc Châu có thể nhìn ra, mặc dù Nghiêu tiểu thư không nói gì nhưng bước chân cũng không nhanh không chậm, lại phát hiện phía sau không có người đuổi theo, bước chân của nàng càng lúc càng nhanh, đợi đến khi cáo từ với tướng quân phu nhân rồi nhanh chóng ngồi lên xe ngựa.
Sự tức giận lạnh lùng và cao ngạo tựa như băng tuyết tháng ba tan chảy, biến mất không còn một mảnh, Nghiêu tiểu thư không thể kiềm chế được nữa bật khóc thành tiếng.
Ngọc Châu nhìn thấy cảnh tượng này trong cũng lòng cảm thấy khó chịu, ôm tiểu cô nương đang khóc nức nở vào trong ngực, vừa nhẹ giọng trấn an nàng vừa âm thầm mắng sự sắp xếp của Nghiêu Mộ Dã đến cẩu huyết đầy đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com