Beta: Hằng Lê
Ngọc Châu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy chính là Nghiêu Mộ Dã vẻ mặt u ámđangnhìn chằm chằm nàng cùng Vương lang.
Vương Cônkhôngbiết Nghiêu Thái úy,khôngkhỏi sinh nghi hỏi: “Xin hỏi tôn giá là ai?”
Nghiêu Mộ Dãkhôngnóigì, mà chỉ dùng hai mắt phượng trừng mắt nhìn thẳng Ngọc Châu, chờ xem nàng kiều thê của mình giới thiệu mình thế nào.
Ngọc Châukhôngnghĩ tới Thái úy đại nhânđãnhiều ngày nay bận đến nỗikhôngthấy bóng dáng sao lại đột nhiênđivào bên trong rừng trúc, sau khi điềm tĩnh hạ quyết tâmnói: “Vị này là Nghiêu Thái úy của Đại Ngụy…”
Vương Côn nghe thấy giật cả mình, tuy rằng trong lòng có chút đắn đokhônghiểu vì nguyên nhân đặc biệt nào để nhất đẳng công hầu củaĐại Ngụy đột nhiên tới đây, nhưng vẫn y theo lễ tiết, nghiêng người hành lễ với Thái Úy: “Tại hạ là Vương Côn ở Tây Bắc thỉnh an Thái úy đại nhân.”
“Vương… Côn?” Nghiêu Mộ Dã chậm rãi đánh giá nam tử văn nhã trẻ tuổi trước mặt,hắncòn nhớrõthời điểm tìm Lụccônương giải khóa chohắnở Tây Bắc, vì đề phòng nàngkhônggiữ miệng, tiết lộ mình bị cái vật quỉ quái khóa bộ vị tư mật,hắntừng lệnh cho thuộc hạ hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ chi tiết về vị Lụccônương này, đương nhiên còn nhớrõchồng trước của nàng hình như có tên gọi là Vương Côn.
“…. Xin hỏi tên tự của Vương công tử là gì?” Nghiêu Mộ Dã nén giận, gằn từng tiếng hỏi.
Vương Cônkhôngrõnội tình, chỉ theo thực tế trả lời: “Tại hạ tự là Kính Đường.”
Ngọc Châu đứngmộtbên nghe Thái úy hỏi câu này, trong lòng tức khắcrõràng vẻ mặt phẫn nộ của Thái úy là vì lẽ gì.
Ngoại trừ việc mình bí mật gặp gỡ nam tử bịhắnbắt gặp, có lẽ còn vì câunóimình vừa gọi “Kính Đường” kia.
Quả nhiên Vương Côn vừanóira, hai mắt Nghiêu Mộ Dã lập tức đỏ hồng, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Châu, đôi môi mỏng mím chặt lặng yênkhôngnói, trong mắt lúc này bắt đầu nổi lên phong ba bão táp,khôngbiếtđãquay cuồng nhẩm tính lại bao nhiêu chuyện cũ trước kia.
Ngọc Châu biết rấtrõtính tình của Nghiêu Mộ Dã, nếu lúc này mình còn chần chừ, e rằngsẽliên lụy đến Vương Côn, lập tức bước tới, muốnnóinhỏvới Nghiêu Thái úy.
Ai biết được chưađiđược mấy bước, Thái úy đột nhiên xoay người, phất tay áo bỏđi.
Khi Nghiêu Mộ Dã quay người lại,thậtsựđãdùng hết khí lực toàn thân, nếukhôngchínhhắncũngkhôngbiết,hắncó thể bóp chặt cái cổ mảnh khảnh củacônàng kia, chất vấn nàng về câunóimớ khi ngủ kia, từ Kính Đường kia làđangnóivề ai haykhông!
trênsuốt đoạn đường cưỡi ngựa nhanh như bay, tất cả những hình ảnh từ sau khi quen biếtcônàng nàykhôngngừng xông lên đầuhắn.
Tính cách thanh nhã, đạm mạc của nàng,hắnlại coi là tính cách nàng vốn như thế, vốnkhôngnhiệt tình như người khác mà thôi. Nàng lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa, cũngkhôngchịu gọi tên họ của mình khi tỉnh táo,hắnlại cho là chẳng qua nàng làmộtphụ nhânnhỏở nông thôn quá mức e lệ mà thôi. Nàng chậm chạpkhôngđồng ý hônsự,hắnnghĩ nàng băn khoăn gia thế giữa nàng vàhắnkém quá xa, nên tự ti.
Nhưng hôm nay mới biết,khôngphải nàngkhôngbiết cười ngọt ngào, cũngkhôngphải bởi vì e lệ nênkhôngchịu kêu tên họ của mình. Đơn giản là nàng chỉ nguyện ý nhoẻn miệng cười, nhớ mãikhôngquên trong giấc mộng,thìra làmột“Kính Đường” khác ở Tây Bắc!
Dọc theo đườngđi, vung roi quất xuống, vó ngựa bay nhanh, gió thổi vào mặt làm cho lửa giận trong lòng Nghiêu Mộ Dã càng cháy dữ dội.
Đem ngựa chạy thẳng xuyên qua cửa thành, lướttrênphố xá, khiđitới trước cửa Nghiêu phủ, nhìn thấy quản giađangchỉ huy tôi tớ treo đèn đỏ lụa đỏ, dán chữ hỉ, nhưng màmộtloạtkhôngkhí vui mừng này, lạikhônghề cuốn hút đượchắn.
thìra tất cả mọi thứ này… Chẳng qua chỉmộtmìnhhắntự biên tự diễn!
Lần đầu tiên trong đời, Nghiêu Mộ Dã có cảm giác gặp phảimộttên bịp bợm, kẻ bịp bợm này mặc dù bề ngoài nhu nhược, ănnóinhẹnhàng từ tốn, lại từng bước lừahắnđến moi tim móc phổi, táng gia bại sản,khôngđể lạimộtchút gì!
“Nhị thiếu gia, ngài trở vềthậtđúng lúc, ngài xem bình phong này vừa mới nhập vào phủ, đặt trong tân phòng đượckhôngạ?”
Lần hôn lễ này chuẩn bịthậtsựhấp tấp, ai có thể dự đoán được nhị thiếu giakhôngưa bất kì quý nữ nào trong kinh thành, nhưng khinóithành hôn là lập tức thành hôn. Đúng lúc này, mấy ngày gần đây thân thể của Nghiêu phu nhânkhôngđược khỏe, nênnóithẳng là bàkhôngquản mọi việc, mấy việc vụn vặt gì đó của hôn lễ, cứ trực tiếp hỏi thằng nhị thiếu gia là được, đừng quấy rầy bà nghỉ ngơi.
Lúc này quảnsựvừa thấy Nghiêu nhị thiếuđãtrở về,đãvội vàng chạy tới hỏi.
Nghiêu Mộ Dã nhìn chằm chằm bình phong tinh xảo trước mặt, mặt trước thêu hoa văn nước Thục, uyên ương nghịch nước dưới hồ, có đôi có cặpđangquấn quit nhau!
Lập tức nhớ đếncônàng Viên Ngọc Châu kiakhôngbiếtđãlén lút gặp mặt thằng chồng trước mà nàng ta nhớ mãikhôngquên đó bao nhiêu lần rồi. Cơn giận dữ dồn nén suốt nãy giờ, rốt cuộc nổ tung khi nhìn thấy đôi uyên ương lén lút vụng trộm kia!
Chỉ thấy Nghiêu nhị thiếu vung chân lên tungmộtcước, đem bình phong đạp cho nát bươm, sau đó quát tomộttiếng: “Đem tất cả chữ hỉ lụa đỏ tháo xuống hết cho ta!”
Lời này vừanóira, tôi tớ đầy sânđangbận rộn đều trố mắt nhìn nhau,khôngbiết nên làm thế nào mới đúng.
Đúng lúc này, Ngọc Châu vừa xuống xe ngựa bước vào phủ,đangđứng phía sau Nghiêu Mộ Dã.
Nghiêu Mộ Dã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau, cũngkhôngquay đầu lại, khí thế lạnh như băng bước nhanh trở về thư phòng.
Vẻ mặt quảnsựđau khổkhôngbiết làm sao, cũngkhôngbiết có phải do hoa văntrênbình phong nàykhôngđúng, nênđãchọc cho Thái úykhôngvui, vì thếkhôngmuốn cử hành hôn lễ nữa, nếuthậtsựnhư thế,thìôngđãtrở thành tội nhân trong việc nối dõi tông đường của Nghiêu gia rồi.
Vì thế chỉ có thểnhỏgiọngnói: “Viên tiểu thư, ý của Thái úy là…”
Ngọc Châu lắc đầu xin lỗi ông, cũngkhôngnóilời nào, bước nhanhđitheo sau Nghiêu Mộ Dã, theohắnđivào thư phòng.
Nghiêu Mộ Dã đột nhiên xoay người, hung hăng trừng nữ nhân phía sau mìnhnói: “Cảm tình của nàng và chồng trước vẫn còn tốt quá nhỉ, trai đơngáichiếc cùng nhau ngồi tâmsựtrong rừng!”
Ngọc Châu khẽ cắn môinói: “Là Ngọc Châukhôngchú ý tiểu tiết, nhất thời cư xử sai lầm… nhưng Thái úy cũng biết, khi ta và Vương công tử còn là phu thê… Vẫn luôn tôn trọng nhau như người lạ,hiệngiờ chẳng qua chỉ là gặp lại người quen biết cũ,nóivài câu chuyện phiếm thôi…”
Cũng bởi vì Thái Úy biết rấtrõchuyện này, nếukhôngNgọc Châu cũngsẽkhôngthành hôn trong hai năm mà thân vẫn còn xử nữ. Nhưng cũng vì cái câu ‘Phu thê’ kia, lại làm cho lòng Thái Úy dâng trào lửa giận thêm lần nữa!
Khi Ngọc Châu làm vợ của người ta, có phải cũng giống như vừa rồi, trai thanh nhã,gáithiền quyên, ngồi kề bên nhau dưới bóng râm của rừng trúc, tuy rằngkhôngnóilời nào, nhưng chỉ cần khi mắt nhìn nhau, môi khẽ mỉm cười, tình ý triền miên như tơ đó,thìcho dùkhôngai lên tiếng, nhưng tình thắm nghĩa nồng, đâu cần phảinóinên lời?
Ngay lúc này,hắnlại nghĩ tới tên cửa tiệm mới của Ngọc Châu.thậtgiỏi cho câu “Phác Ngọc Hồn Kim” kia! NghenóiVương gia đó vốn là kinh doanh vàng bạc, nay Viên Ngọc Châu này đúng là nhớ mãikhôngquên gã Vương Kính Đường kia,mộtđứa Ngọc,mộtđứa Kim (vàng), hai đứa con buôn này, tâm đầu ý hợp, tình ý triền miên mà!
mộtkhi suy nghĩ như thế lan tràn ra, ghen tuông cuồn cuộn lập tức chắn ngang cổ họng.
hắnnhíu mày nghiến răng hỏi: “Ta muốn hỏi nàng, ở trong mộng nàng kêu tên là ta hay làhắn?”
Trong lòng Ngọc Châu biết, lúc này nếu mình làm trái với lòngnóilà Thái úy, tuy rằnghắnsẽkhônghoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng có thể tạm thời bình ổn lửa giận. Nhưngkhôngbiết tại vì sao, lúc này nàng lạikhôngmuốn làm trái lương tâm để Thái úy hiểu lầm, lập tứcnhỏgiọngnói: “Khi đó cũngkhôngbiết tên tự của Thái úy là Kính Đường, chẳng qua trong mơ thấy lại đoạn thời gian cũ, nhất thời hỗn loạn nêunóilảm nhảm mà thôi, mong Thái úy đừng để trong lòng…”
Thái úy tuy rằngđãsớm biết được đáp án, nhưng sau khi nghe chính miệng Ngọc Châu thừa nhận, vẫn nghiến răng ken két, siết chặt nắm tay hỏi tiếp: “Chuyện xưakhôngnóitới nữa, bây giờ ta hỏi nàng,hiệntại Kính Đường nàođangở trong lòng nàng?”
Thái úy tuy rằngđãsớm đoán được đáp án, chính là nghe xong ngọc châu chính miệng thừa nhận, vẫn là đem nha cắn đến dát băng rung động, siết chặt nắm tay lại hỏi: “Chuyện xưakhôngđề cập tới, tahiệntại thả hỏi ngươi, ngươihiệngiờ treo ở trong lòng lại là cái nào Kính Đường?”
Ngọc Châu trầm mặc hồi lâu mớinói: “Vương Côn như là huynh trưởng của ta, Thái úy đối với ta lại là ân tình khó quên, hai người đương nhiên đều ở trong tim…”
Ý của Ngọc Châu biểu đạt lần này, Thái úy xem nhưđãnghe chính xácrõràng – tiểu phụ Tây Bắc nhìn như hèn mọn này, sau khi cùnghắntriền miên biết bao lần, thân mật như vợ chồng, lại hoàn toànkhônghề đáp trả lại mối chân tình thắm thiết củahắnchút nào!
Nàng kính trọnghắnquyền cao chức trọng, thủ đoạn thông thiên, lạikhônghề bố thí chút tìnhyêunào chohắn!
Luôn luôn coi chân tình của nữ nhânkhôngđáng là gì, thoải mái hành tẩu trong các bụi hoa, Nghiêu Mộ Dã nhất đẳng công hầu Đại Ngụy, khi đến nửa đời người lại bịmộtcon nhóc miệng còn hôi sữa lừa đến mức giao sạch tấm chân tình,thậtđúng là báo ứng mà!
Nghiêu Mộ Dãđiqua, hung hăng cầm lấy cánh tay nàng hỏi: “Nếu nàngkhôngyêuta, vì sao còn đồng ý gả cho ta?”
Nếu là bình thường, Ngọc Châu nhất địnhsẽcười khổ, từng bướcđioan nghiệt này ngay cả chính nàng cũngkhônghiểu vì sao lại đến nước này, vì sao lại biến thành cục diệnkhôngthể vãn hồi như bây giờ?
Nhưng bây giờ nàng chỉ có thểnóithậtlòng mình: “Thái úyđãra tay giúp đỡ lúc Ngọc Châu bơ vơ và hoạn nạn,khôngcó gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp… Bây giờ Thái úy lại phải ra chiến trường, vì đất nước xung phong giết giặctrênchiến trường, Ngọc Châu nguyện ý gả cho Thái úy, xem như hoàn thành tâm nguyện trong lòng ngài…”
Nghiêu Mộ Dã trầm mặcmộthồi, ngược lại chậm rãi nở nụ cười. Trước kiahắncũng từng nghenóicó phụ nhân ở Đại Ngụy,yêunước chân thànhkhôngthua kém đấng nam nhi, khi quân lính ra chiến trường, vì xua tan lo lắng nỗi lo về con nối dòng của tướng sĩ, nguyện ý chủ động gả cho binh lính chưa lập gia đình để có con nối dòng cho họ. Để cho bọn họkhôngcòn cố kỵ, màanhdũng giết địch.
Nhưng mà những quân lính như thế, đại đa số đều là những người nghèo khổ, xấu xí,khôngthể cưới được vợ. Nghiêu Mộ Dã chưa từng nghĩ đến, chính mình cũng có ngày lại rơi vào hoàn cảnh của những tên lính nghèo rớt mồng tơi kia, cầnsựbố thí của phụ nhânyêunước, mới có thể cưới được thê tử!
Nghiêu Mộ Dã bật cười giận dữ, đôi mày rậmđangcau chặt chậm rãi dãn ra, đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lẽo như sươngkhôngthể tan nổi, thanhâmlãnh đạm, lạnh lẽo: “Nghiêu mỗ cảm tạ Lục tiểu thưđãcó lòng bố thí … Và, bây, giờ…”
nóiđến đây,hắntạm dừng chốc lát, nghẹn giọngnói: “Làm phiền Lục tiểu thư hãy thu dọn hành trang… Cút, càng, xa! Càng, tốt!”
“…”
Nếu ngẫm kĩ lại,thìđây là lần thứ ba trong cuộc đời Viên Ngọc Châu phải chật vật chạyđi. Lần đầu tiên là bị đuổi ra khỏi Vương gia, lần thứ hai là bị dưỡng mẫu đuổi ra ngoài, nên lần rờiđithứ ba này, xem nhưđãtích lũy đượcmộtít kinh nghiệm, hành lý mang tới phủ lúc trước đa số đềukhôngđược tháo dở ra, đề phòng cómộtngày muốn rời phủ, sắp xếp đồ đạc lên xe cũng dễ dàng nhanh chóng hơn, chỉ cần thu dọn dụng cụ mài ngọc, lập tức có thể lặng lẽ mà rờiđithậtnhanh.
Vì thế sau khi Ngọc Châu ra khỏi thư phòng Thái úy,khôngđến nửa canh giờ sau,thìmộtchiếc xe lừanhỏđãnhanh chóng kéo hết tài sản của Ngọc Châu để ở Nghiêu phủ.