Khi cơ thể vừa mất thăng bằng, trong lòng Ngọc Châu thầm kêukhôngổn. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, nàng chỉ kịp ôm lấy cánh tay bị thương bảo vệ trước ngực mình, đơn giản vìkhôngmuốn khiến cánh tay ấy bị thương thêm lần nữa. Cú ngã nàyđãlà chuyện nhất định, muốn tránh cũngkhôngđược, Giác nhi đứngmộtbênkhôngkịp đỡ cả kinh hét lớn.
Ngọc Châu chỉ đành nhắm chặt mắt lại,âmthầm hy vọng tướng ngã của mình đừng quá nhếch nhác. Nhưng ngay khi ấy, thân ngườiđangkhôngnằm trong tầm kiểm soát của nàng đột nhiên bịmộtđôi tay cứng rắn như sắt thép ôm chầm lấy, làm chậm lại cú ngã vừa rồi.
Ngọc Châu kinh ngạc trợn mắt nhìn, vừa mở mắt rathìchợt thấy mặt mìnhđangkề sát vàomộtbộ triều phục sẫm màu, hơi ngẩng đầu lên liền lập tức lọt vào trongmộtđôi mắt phượng hơi xếch quyến rũ mê ngườiđangdán chặt vào nàng.
Vì thế cả đoàn người liền biến mất sau cánh cửa phủ màu đỏ thắm kia.
Giác nhi lúc này cũngkhôngquan tâm dọn dẹp đống quà này nữa, vội vàng nhảy tọt lên xe ngựa,nói: "Lụccônương, ngàikhôngsao chứ? Cánh tay kia có bị đụng trúng gìkhông?”
Ngọc Châunhẹnhàng xoa xoa cánh tay tê mỏi của mình, khẽ lắc đầu: "Takhôngsao,nóiphu xe mau đánh ngựa quay về phủđi.”
Giác nhi vẫn cứ sợ hãi như trước: “Vừa nãy làm em sợ muốn chết luôn! Nếu cú đó mà ngài téthậtthìkhôngphải chỉ đau bình thường thôi đâu! Lần sau ngài đừng tự mình leo lên xe ngựa như vậy nữa... Nhưng mànóiđicũng phảinóilại, thân thủ của vị Nhị thiếu kia nhanhthậtđấy,rõràng cửa phủ cách xe ngựa xa như vậy mà,khôngbiếthắnchạy tới đỡ lấy ngài bằng cách nào?”
Ngọc Châukhôngmuốn dây dưa mãi ở vấn đề này, chỉnhẹnhàngnói: “Lát nữa về nhà, mẫu thân có hỏi, emkhôngcần phải kể ra chuyệnnhỏnhặt này, chỉ cầnnóisau khi ta tu bổ vòng ngọc xong, Thụy Quốc phu nhân rất hài lòng là được.”
Giác nhi nhu thuận gật gật đầu, sau đó liền giúp Ngọc Châu xoa bóp cánh tay...
Tiêu lão gia thừa cơ phu nhân mìnhđangbận rộn, tự mìnhđihỏi Lụccônương tình hình đến phủ Thị lang thế nào.
Ngọc Châu mỉm cười, chỉnóilà mình sửa vòng ngọc, những chuyện râu ria khácthìkhônghề đề cập đến, lại càngkhônghó hé chút gì về chuyện Thụy Quốc phu nhân có ý muốn nàng trở thành thiếp thất của Ôn tướng quân.
Tiêu lão gia nghe xong, ngược lại thở phàomộthơi, mở miệngnói: “Vậythìtốt, lần này chakhôngbiết chuyện, nếu lần sau còn xảy ra chuyện thế này, con phải đếnnóivới cha trướcmộttiếng, đừng cóđinghe mấy lời lung tung bậy bạ của mẹ con.mộtcônương gia lạiđisửa vòng ngọc lẽ ra nên vứtđinhư thế,thậtsựxemcônương nhà Tiêu gia chúng ta cũng là thợ tạc ngọc đấy hả?”
Vương phu nhân ở bên cạnh nghe đượckhông vui lắm, lập tức cãi lại: “Chỉ có ông là tôn quý, là biết làm cha thôi chắc? Còn người làm mẹ như tôithìkhôngbiết suy nghĩ cho con bé à? Ông thử nghĩ xem, chốn kinh thành phù hoa này có nhiều thợ khắc ngọc như vậy, vì sao Thụy Quốc phu nhân lại chỉ kêu mỗi mình con bé đến? Điều nàynóirõ, Ôn tướng quân coi trọng Ngọc Châu!hắnnhờ tỷ tỷ nhàhắnra mặt, vẫn tốt hơn là chínhhắnđilén lút hẹn ước với con bé, cũng có nghĩa làhắncó ý muốn nạp Ngọc Châu vào phủ.mộtmối nhân duyên tốt lành như vậy lạikhôngcần, hay ông nghĩ Lụccônương của ông là ngườiđangchuẩn bị gả cho hoàng đế làm kế thất đấy hả?”
Tiêu lão gia giận sôi gan: “Kiến thức hạn hẹp! Óc bé bằng nửa hột nho! Bàđãquên lời dặn của mẹ ta trước khiđirồi à? Hônsựcủa tiểu Lục đợi đến khi nào về lại trấn Ngọc Thạch mới bàn tiếp, đến kinh thành rồi đừng có tùy tiện đính hôn cho con bé!”
Vương phu nhân trừng mắt còn muốn lại cãi lại, nhưng Ngọc Châuđãcười tủm tỉm đưamộtcây trâm qua,nói: “Mẹ, mẹ xem, cây trâm này phối với tấm vải dệttrêntay mẹ quả là rất hợp...”
Vương phu nhân vừa thấy, đúngthậtlà vậy, hai món đồ này cực hợp với nhau, cây trâm nạm trân châu kia bóng lángkhôngcómộtvết xước nào, vì thế trực tiếp gọi Ngọc Châu đến lục tìm tiếp, xem có món đồ đẹp đẽ quý giá nào kháckhông.
Mấy ngày tiếp đó, phủ Ôn tướng quân cũngkhôngthấy phái ai đến nữa, nhưng Ngọc Châu lại nhận đượcmộtbức thư tay do Ôn tướng quân đích thân cầm bút.
Trong thư đại khái ngỏ ý là mấy ngày nàyhắnbận mở tiệc chiêu đãi trong kinh, lắm chuyện nhiều việc, cả ngày cả đêm đều phải tiếpđãbạn bè, tạm thờikhôngthểđithăm thú kinh đô phồn hoa cùng tiểu thư, chẳng qua nghenóiLục tiểu thư muốn tham gia trận đấu khắc ngọc,hắnđương nhiênsẽđể ý hỏi thăm, an bài thay tiểu thư, hy vọng tiểu thư bồi dưỡng thân thể cho tốt, vài ngày nữahắnsẽtới chơi...
Tuykhônggặp Ôn tướng quân, nhưng đại thiếu gia Tiêu Sơnđãvề đây vài chuyến.
Phận là nhi tử, đương nhiênhắnđối với mẫu thânhắntốt hơn chahắnnhiều, đưa cho mẫu thânmộtít tiền tiêu vặt, tạm thời giảm bớt nỗi lo lắng như lửa cháy xém lông mày của Vương phu nhân.
Tuy trong lòng Vương phu nhân nghi ngờ hà bao mà nhi tử đưa cho Ngọc Châu chắc còn nhiều hơn, nhưng dù gì bà cũngkhôngthể làm mất mặt nhi tử. Dù sao tại kinh thành nàyđãcó bà trấn giữ, tuyệt đốisẽkhôngđể con trai cùng congáinuôi làm ra loại chuyện tai tiếng gì! Còn về mấy hành độngnhỏlẻkhôngđáng kể này, bà đành mởmộtmắt nhắmmộtmắt thôi.
Đời sống nơi kinh thành hiển nhiên phong phú thú vị hơn trấnnhỏở biên thuỳ Tây Bắc, tuyhiệntại ngân sách của Vương phu nhânđangcực kỳ eo hẹp, nhưng vẫn muốn lượn vài vòng tham qua phố xá kinh thành.
Vì thế, bà dẫn theo hai nữ nhi, để các nàng mang mũ sa che mặt, ngoại trừ nha hoàn hầu cận của mỗi người còn gọi thêm hai ma ma đến, từ sáng sớm tinh mơ đoàn ngườiđãbắt đầu xuất phátđiđến chợ Tây.
Người ở kinh thành phảinóilà đông đúc kinh khủng, chen lấn xô đẩy như sóng xôtrênsông Hoàng Hà, chỉđiquanh quẩnmộtlát màđãbị đè ép đến phát mệt. Theo đề nghị của Tiêu Trân Nhi, cả đám người liền ghé vàomộtcửa hàng châu báu thoạt nhìn có vẻ ít người xem thửmộtchút, đồng thời cũng là để tranh thủ nghỉ ngơi.
Nhưng khi vừa đặt chân vào cửa hàng, bọn họ lập tức biết được vì sao nơi đây lại vắng vẻ đến thế. Cửa hàng này có phong cách cao nhã, kiểu dáng châu báu trang sức nơi đây cũng hoàn toàn khác biệt với những món đồ được bày bán ngoài chợ, chất lượng màu sắc cái nào cái nấy đều khiến người ta phải líu cả lưỡi, quả thực đều là trân phẩm.
Tiểu nhị trong cửa hàng cũng hết sức ân cần nồng nhiệt, thấy mấy vị nữ khách vừa vào đều mặc trang phục may bằng gấm vóc lụa là, vừa nhìnđãbiết là nữ tử nhà phú hộ, lập tức dâng trà thơm bánh kẹo lên, mời các nàng ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó bưng ramộtcái khay được lót cẩn thận bằng vải nhung,trênđó bày đầy những món trang sức châu báu đủ màu, để từng người tuyển chọn.
Vương phu nhân là kẻ sĩ diện, được người khác tiếp đón niềm nhở như vậy, nếukhôngmua lấymộthai mónthìthậtmất thể diện. Hơn nữa những thứ châu báu ngọc ngà này quả thực rất bắt mắt, trong phút chốc cảm thấythậtsựvui mừng, nhịnkhôngđược liền vươn tay chọn ra cảmộtbộ trang sức.
Nhưng đến khi tiểu nhị báo giá, sắc mặt Vương phu nhân lập tức biến xanh, cả khuôn mặt đều cứng đơ,nói: “Nhà mẹ ta cũng buôn bán châu báu, cây trâm này, ta chỉ cần liếcmộtcái liền biết nó có giá bao nhiêu. Tiệm của các ngươi là hắc điếm đấy à? Vô duyên vô cớ lại báo ramộtcái giá cao ngất trời như vậy, định cướp của hay sao? Giá này chiết khấu bớtđi,khôngthìta dứt khoátkhôngmua!”
Vẻ mặt tiểu nhị cũngkhôngđược tốt, nhất là sau khi nghe ra trong giọngnóicủa Vương phu nhânrõràng mang theomộtít ngữâmTây Bắc, vẻ khinh thường trong mắt càng nồng đậm: “Phu nhân, ở đây là kinh thành, là chỗ mà lúc nàođira ngoài đường cũng có thể đụng phải hậu duệ quý tộc hoàng thân đấy, dù gì cũngkhôngthể để cho mấy vị quý nhân uống cùngmộtloại trà như dân đen được, nên mấy cửa tiệm này cũng dựa theo khách đến mà chia ra làm ba bảy loại. Chẳng hạn như Duyệt Bảo Trai của bọn ta đây, chính là cửa tiệm chuyên phục vụ những vị khách hiển quý như công tôn vương hầu. Những vị quý nhân ấykhôngbao giờ hỏi giá, chỉ xem món hàng có phải là thứ độc nhất vô nhịtrênđời haykhông, cũng chính vì cái tính độc nhất ấy, mà cho dù có tăng giá lên gấp mấy lần, cũng chẳng ai thèm để ý. Cho nên nếu như phu nhân ngươi ngại giá quá đắtkhôngmua nổi,thìxin phu nhân dời bướcđisang cửa hàng ngay bên cạnh giùm, ở đómộtnén bạc có thể mua trọn cảmộtbộ trang sức đó!”
TừnhỏVương phu nhânđãlà nữ nhi nhà phú thương, sau khi gả vào Tiêu gia cũng vẫn được sống an nhàn sung sướng, nào có ngờ đếnmộtngày đẹp trời nào đósẽbị người ta ghét bỏ xua đuổi như xuamộttên ăn xin nghèo kiết xác như thế? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, máu nóng sôi trào, lớn tiếng lý luận cùng tiểu nhị trong tiệm.
Ngay khi ấy, quả chuôngnhỏtreo nơi cửa vì có người vén rèm bước vào mà va chạm tạo nên tiếng leng keng dễ nghe.đivào trước tiên là bốn thị vệ cao to lực lưỡng, theo sau làmộtnam tử mặc trang phục lộng lẫy sang trọng dẫn theomộtnữ tửnhỏnhắnđivào trong cửa hàng.
Tiểu nhị vốn cònđanghất mặt dương dương tự đắc, vừa nhìn thấy người tới, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức quỳ xuống đất thỉnh an, chỉ hậnkhôngthể nằm sát rạt dán xuống dưới đất luôn: “Nghiêu Thái úy, sao ngài lại đích thân tới đây? Tiểu nhân xin thỉnh an ngài.”
Khó trách tiểu nhị kia lại vồn vã như thế, tuy xưa nay Nghiêu Thái úy thích cưỡi ngựa rong ruổitrênphố, người trong kinh đều từng được chiêm ngưỡng phong thái tuyệt trần của Thái úy, nhưnghắnchưa bao giờ đặt nửa bước chân vào trong những cửa tiệm của con buôn thế này. Tất cả các món đồ cung ứng cho chủ trạch của Nghiêu gia, đều do chuyên gia đặc chế, tuyệt đốikhôngcần phải tìm kiếm trong những món hàng dung tục nơi phố phường. Dù là Duyệt Bảo Traiđãquen gặp gỡ các bậc vương hầu, nhưng bất chợt nghênh đón Nghiêu nhị thiếu gia cũng vẫn bị kinh hoảng như thường.
Còn Vương phu nhân khi nãy vẫn còn hăng say tranh chấp, kể từ khi nhìn thấy bốn thị vệ trang nghiêm dữ dằn bước vào cửa,đãsợ đến mức ngậm chặt miệng lại. Bà từng gặp Nghiêu Thái úy tại cổng thành, đương nhiên biếthắnlà ai. Chỉ cần nghĩ đến những lời quát mắng chửi bới của mình vừa nãy có khiđãlọt hết vào tai vị quý nhân này, Vương phu nhânthậthậnkhôngthể lập tức nuốt luôn lưỡi của mình, theo đó tiếng mắng cũng ngay lập tức im bặt.
Nghiêu thiếuđivào trong tiệm, phong thái vẫn thong dong như ngày thường,khônghề để ý đến tiểu nhị còn mọp sáttrênđất kia, chỉ nhấc chân bước đến trướcmộtchiếc ghế nhìn vô cùng trang nhã, vén vạt áo dài của mình lên, thản nhiên ngồi xuống, sau đó cất lờinóivới nữ tửđitheo sau mình: “đixem thửđi, có lẽ có kiểu dáng nào giống vậy.”
Nàng kia vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, toàn thân phú quý, đôi mắt to tròn như quả hạnh, bĩu môi quét mắtmộtvòng quanh các món hàng hóa được trưng bày nơi đây, nản lòngnói: “Nhị ca, cửa hàng này cũngkhôngcó!"
Ngọc Châu vẫn luôn ngồi yên bên cạnh Vương phu nhân, vốn dĩ nàng định khuyên mẫu thân sớm rời khỏi đó, nhưng chẳng ngờ vị Nhị thiếuâmhồn bất tán ấy lại đột nhiên bước vào. Nhìn tình hình này, chắc hẳnhắndẫn ấu muộiđichọn mua nữ trang. Màhiệntại người ta lại ngồi ngay đối diện, nếukhôngthèm chào hỏimộtcâuđãbỏđi, có vẻđãquá thất lễ. Nhưng nếu bây giờ vội vàng tiến đến vấn an, nhìn nam tử kia còn chả thèm liếc mắt qua đâymộtcái, e là có qua cũng chỉ đụng phải thái độ kiêu ngạo lạnh băng củahắnmà thôi...
Ngay lúcđangtrong tình cảnh khó xử, Vương phu nhân lại vừa khéo đánh tan ưu phiền của nàng. Bà trực tiếpđilên phía trước, hành lễnói: “khôngngờ có thể gặp Nghiêu Thái úy tại đây, dân phụthậtđúng là may mắn ba đời!”
Nghiêu Mộ Dã nhận lấy chén trà do tiểu nhị đưa tới,khôngthèm để ý thổi thổi bọt trà, liếc Vương phu nhânmộtcái,nói: “khôngbiết phu nhân là ai?"
Vương phu nhân vội vàngnói: "Dân phụ chính là tức phụ của Tiêu gia ở trấn Ngọc Thạch vùng Tây Bắc, Tiêu phi được hoàng thượng ân sủng trong cunghiệngiờ chính là congáithứ hai của dân phụ. Thái úykhôngnhớrõà, hồi trước ngài ở Tây Bắc cònđingang qua cửa phủ của chúng tôi đấy!”
Thái úy nghe xong cũngkhôngđáp lời, vẫn ngồi tao nhã thổi bọt trà,trênkhuôn mặt tuấn mỹ biểu lộrõvẻ hờ hững vân đạm phong khinh, khiến Vương phu nhânđangquỳtrênmặt đấtthậtkhôngbiết làm sao, lại còn để cho tiểu nhị ởmộtbên có cơ hội chê cười.
Ngọc Châu thấy tình hình có vẻ căng thẳng, trong lòng biết nếu mình vẫn im lặngkhônglên ti``ếng, mẫu thânsẽkhó mà an toàn thoát thân. Vì thế nàngnhẹnhàng cởi bỏ mũ sa của mình xuống, đặt quamộtbên rồi hành lễ thỉnh annói: "Dân nữ khấu kiến Thái úy. Nếu Thái úyđangbận lựa chọn trang sức, dân nữ và mẫu thân cũngkhôngtiện quấy nhiễu Thái úy nữa,sẽrờiđingay, xin Thái úy cứ tự nhiên...”
nóixong liền đứng dậy, đồng thời cũng thuận tay đỡ Vương phu nhân dậy, định bụng rời khỏi nơi rắc rối này ngay lập tức.
Ngay khi ấy, Thái úy lại đặt chén trà xuống, liếc nhìn Ngọc Châumộtcái rồi chậm rãi mở miệngnói: “Hóa ra là Lục tiểu thư, lúc nãykhôngchú ý tiểu thư có ở đây, mong tiểu thư thứ lỗi.”
Tiểucônương đứng bên cạnhhắnvừa bắt được ba chữ "Lụccônương" này, lập tức phấn chấn bước nhanh đến trước mặt Ngọc Châu, nhìn nàngmộtlượt từtrênxuống dưới,nói: "Lụccônương? Ngươi chính là Lụccônương biết khắc ngọc của Tiêu gia đấy hở?”