Có tiền trong người, Giác Nhi cảm thấy dù có theo Lụccônươngđibất cứ nơi đâu cũng đềusẽkhônghoảng loạn, từ đây chủ tớ hai người cử án tề mi (*) mà sống đến tận cuối đời,thậtlàmộtchuyện tốt biết bao.
(Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà "Mạnh Quang"dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉsựvợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): "tương kính như tân". Cũngnóilà "Mạnh Quang cử án", "tề mi cử án".
Câu này chỉ dành riêng cho việc vợ chồng, Giác nhinóisai, nhưng theo Hằng nghĩ tác giả lại cố ý để thế vừa tạosựhài hước vừa ám muội)
Cho nênhiệntại cho dù bị Vương phu nhân đuổi ra khỏi nhà trong đêm tối, Giác Nhi lại cảm thấy rất hay, sau này cuối cùng cũng có thể tự do tự tại hầm canh bồi bổ cho Lụccônương rồi.
“Lụccônương,cônương muốn chuyển ra ngoài ở sao lại chưa từng nhắc đến với em? Mỗi lần em theo hầu tiểu thưđidạo phố, tiểu thư luôn hỏi mấy chưởng quầy cửa hàng về thuê nhà gần đó,thìra chính là vì việc này!"
Nghe Lụccônương giải thích như vậy, Giác Nhiđãhiểu. Chỉ là cómộtviệc làm Giác Nhi cực kì tiếc nuối đó làkhôngthể cùng người nhà họ Tiêu vào cung yết kiến Tiêu Phi. Nhưng Ngọc Châu lại bình thảnkhôngthèm để ý, tuy rằngkhôngthể thấy Nhị tỷ đúng là tiếc nuối nhưng khi nghĩ đến việc phải gặp lại đại ca Tiêu Sơn,thìvẫnkhôngnên đến đóthìtốt hơn. Lúc trước khi rời khỏi nhà, Vương phu nhân cố ý nhấn mạnh rằng nàngkhôngcần vào cung, vì thế Ngọc Châu cũng bình thản đồng ý, bớtđirất nhiều phiền toái.
Sân tạm cư của nàngđangở tuy rằng thanh tĩnh, nhưng bước ra khỏi con hẻm đó làmộtloạt cửa hàng, trong đó có hai cửa hàng bán ngọc phô kiêm bán Ngọc Liêu, bởi vì giá cả cũng so nhau san sát, nên ngọc liêu kia tuy rằngkhôngrẻ như ở trấn Ngọc Thạch, nhưng giá cũng tạm được.
Cho nên về phần ngọc liêuthìnhất thời cũngkhôngthiếu, Ngọc Châu kêu Giác Nhi mua xong ngọc liêu, gọtđivỏ sần sùi bên ngoài để mình bắt đầu vào việc.
Từ ngày nhìn những di tác của cha để lại, nàng hiểu được rất nhiều, nhận thức rất sâu rằng chạm nổi và điêu khắc của mìnhđãcòn thiếu sót ở điểm nào, nên hai hạng mục này nàng lãnh hội được thêmmộttầng.
Vì thế cả ngày, tiểu viện bên phòng Đông là tiếng mõ vang vang, bên phòng Tây là tiếng búa tiếng đục đẽo, hòa lẫn vào nhau nhịp nhàng.
Hai ngày nay nàngđangđiêu khắcmộtbức tượng phật quanâmquay mặt về bốn hướng, định tặng cho nữ cư sĩ —— Trong phòng bà có đặtmộtbàn thờ phật, vốn địnhmộttượng Quanâmbằng gỗ, nhưng Ngọc Châu khuyên bà nên thỉnhmộttượng Phật bằng ngọcsẽtốt hơn. Ngọc có tác dụng dưỡng thân, nếu đặt ở trong phòng ngủthìcó thể yên giấc. Nữ cư sĩ đương yên là cảm tạkhôngngớt, nếu là bức tượng Phật đặttrênbàn thờnhỏtrong phòng,thìkích thước chỉnhỏbằngmộtquả trứng gà.
Nhưng người phụ nữ đến từ vùng Tây Bắc này được điêu khắc từ linh thạch (đá thần) ra sao? Dáng ngườinhỏnhắn nhưng bầu ngực hơi lấp ló sau chiếc yếm kia lại trắng noãn căng tròn như đôi gò núi tuyết. Và đôi chân xinh đẹp nửa gấp nửa thả lỏngtrênghế kia vừa thon dài vừa nhẵn mịn, có đôi khi hơi quấn vào nhau, và đôi chânkhôngmang tất lắc lư giữa khoảngkhông, thỉnh thoảng bởi vìtrêntay hơi dùng sức làm những ngón chân như những búp hoa lan kia co lại, làm lòng người ngứa ngáy….
Nghiêu Thái úy đỡ người ra nhìnmộthồi, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận: Ngu ngốc! Dám lén lút ăn mặc như vậy! Chẳng lẽ lúc trước khi cònđanglàm thê tử người ta, nàng cũng ăn mặc mất nết như thế này, dẫn đến việc chú em chồngkhôngkiềm được mà càn rỡ?
Lập tứcnhẹnhàngđitới phía trước cửa sổ, dựa vào hiên cửa sổ khẽ nhướng mày, dùng đốt ngón tay gõ lên song cửa sổ hỏi: “Trông tiểu thư tươi mát quá, chẳng lẽ biết tại hạ sắp đến nên cố tình chọn trang phục lộng lẫy thế này để tiếp đón?”
Ngọc Châuđangnhập tâm vào công việc, cực kì chăm chú hoàn toànkhôngbiết Nghiêu thiếuđãđến, nên khi nghe tiếngnóicủa nam nhân, làm nàng cả kinh thiếu chút nữa đem tượng Quanâmtrong tay quăng luôn xuống đất, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy gương mặt như cười nhưkhôngcủa Nghiêu thiếu, tư thế quân tử nhanh nhẹn oai hùng như cũ, chỉ là tia sáng lập loè trong đôi mắt phượng kiakhônghiểu sao làm người ta cảm thấy lạnh cả người….
Ngọc Châu nhanh chóng đứng chạy đến sau bức bình phong, sau đó vội vàng với lấy y phục mặc vào, nhưng lúc dựa vào bình phong để mang tất chân,thìvị quý nhân kiađãđithẳng vào nhà, bước qua bức bình phong, làm Ngọc Châu cả kinh, nhất thời mất đà, thiếu chút nữa ngã lăn quaytrênmặt đất. Bịhắnvươnmộttay đến đem nàng bế lên đặt ởtrênghế, sau đó ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi chân trắng noãn mềm mịn của nàng ngắm nghíamộthồi rồi mới đem tất quấn quanh mắt cá chân.
Ngọc Châu sợ làm nữ cư sĩ kia giật mình thức giấc, làm cho chủ nhàkhôngvui, lại bị đuổi ra khỏi nhà thêm lần nữa, nên vẫn luôn cố nhịnkhônghét ra tiếng. Đợi đến khi đặt chân xuống đất, đứng ở ngõnhỏvắng lặng đó lập tứcnói: “Thái úyđangbắt cóc người khác đấy sao? Lát nữa nha hoàn của ta trở vềkhôngthấy ta, chẳng phảisẽkinh hô và quấy rầy láng giềng?”
Thái úy kéo nàngđinhanh về hướng cửa hẻm, mặt đầy bình thản: “Tađãra lệnh cho mệnh gã sai vặt đứng ở cửa hẻm chờ nàng ấy báo hướngđicủa ngươi, tránh cho nàng ấy kinh hoảng……”
nóixong liền đem nàng bế lên để vàomộtchiếc xe ngựađangđậu sẵn, kiểu dáng xe ngựa đó cũngkhôngđược đường hoàng, thậm chíkhônghề treo lệnh bài của Nghiêu phủ, vó ngựa lộc cộc chạy thẳng về hướng ngoại thành.
Đợi đến khi ra khỏi thành,đãlà gần hoàng hôn, có mặt hồ xanh mướtđanglăn tăn gợn sóng, có núi caođangẩnmình dưới bóng hoàng hôn, mặt hồ nhưđangtiếc nuối những tia nắng cuối cùng, nêntrênmặt nước vẫn còn ưng ửng đỏ. Những đóa hoa dại mọc ven hồ nhưđangcố níu kéo những tia sáng nhạt cuối cùng,trênsắc xanh dịu dàng lấp loáng ánh nắng còn sót lại, đẹpkhôngbút mực nào tả nổi.
Nghiêu thiếuđãnhiều ngày trằn trọc khó có thểđivào giấc ngủ, nênđidạo loanh quanh. Nữ nhân đó quá mức ngây ngô,khônghiểu phong tình, chỉ chuyên tâm nghiên cứu ngọc thạch,mộtkhiđãchạm vào ngọcthìlại quên trời quên đất,khôngbằng mình lại chủ động đến tìm, dẫn nàng dạo chơi ngoại thành để giảm bớtsựcăng thẳng của nàng, lại tăng thêmsựngọt ngào gần gũi.
Màhiệntại xem ra, chủ ý này của mình đúng làkhôngsai, chỉ đứng bên cạnh người phụ nữ này, Nghiêu thiếuđãcảm thấy lòng mình vui sướng lạ thường, làn gió thổi bay bay những sợi tóc của nàng, cũng làm lònghắnngứa ngáykhôngyên, lại cảm thấy tê dạikhôngnóinên lời.
Đẹp nhất là buổi hẹn của buổi hoàng hôn, có lẽ cũng chỉ như thế này?
Ngọc Châu nhìn cảnh đẹpmộtlúc, lúc này mới chú ý đến Nghiêu thiếu vẫn luôn cúi đầu nhìn nàng, lập tức khẽ cúi đầu, ngẫm nghĩmộtlúc rồinói: “Nóng bứcđãgiải xong, sắc trờikhôngcòn sớm, thỉnh Nghiêu thiếu hãy đưa tiểu nữ trở về.”
Nhưng Nghiêu Mộ Dã lại vươn ngón tay nâng cằm nàng lên, lặng immộthồinói: “Ngoại thành có biệt viện, tiểu thư có muốn cùng tại hạ qua trọn đêm nay ở nơi nàykhông?”