Chữ được sơn vànghiệnra sáng chói, nhìn qua phẩm cấpkhôngthấp,khôngbiết là quan to nào trong triều, vì sao lại xuấthiệnnơi đường núi hoang vắng này…
Sau khi hàng ngũ người ngựađiqua, Ngọc Châu chờ cho đám người đóđithêmmộtđoạn nữa mới trở lại tiếp tục lên đường.
đitiếp được hai ngày nữa, phía sau lại có người hô to nhường đường.
Giác nhi chịukhôngđược phiền phứcnói: “Thời buổi chiến tranh loạn lạc, mấy lão quan gia này sao lại chạy đến nơi hoang vu này?”
Xa phuthậtbản lĩnh,đãđem xe ngựa nép quamộtbên, nhường đường cho xe quan phủ phía sau.
lúc ấy tađãyêuthích tài nghệ điêu khắc độc đáo của tiểu thư, còn nghĩ lúc nào đósẽnhờ Lục tiểu thư làm cho tamộtcái đây!”
Có điều Quảng Tuấn Vương tò mò là,điqua Tây Bắc chỉ cómộtcon đường lớn này, vậy tại sao Bạch thiếukhônggặp được Lục tiểu thư và mang nàng ấy theo?
Ngọc Châu đoán ra đội xe ngựa hai ngày trước có lẽ là xe ngựa của Bạch thiếu.
Nhưng Ngọc Châu lại nghĩ khác, việc quân lương là việc trọng đại, lý do lần này Bạch thiếu đến Tây Bắc ít nhấtkhôngphải vì mình, làm cho nàng thở phàonhẹnhõm, huyện sản xuất lương thực lớn nhất cách trấn Ngọc Thạch khá xa, vì thế chắc Bạch thiếu cũngkhôngcó lý do mà đến trấn Ngọc Thạch đâu nhỉ?
Tuy rằng tạm thờikhôngthể thoát khỏisựđeo bám của Quảng Tuấn Vương, nhưng bởi vìhắnkhôngcứng rắn giống Nghiêu Thái úy, càngkhôngcó lòng dạ thâm sâu như Bạch thiếu, kết bạn trò chuyệntrênđườngđicũngkhôngphải chuyện mệt mỏi gì.
thìđãkhôngkịp nữa rồi…”
“khôngcần giải thích, bây giờ biện pháp duy nhất để xoay chuyển tình hình đó là truy tìm theo ven đường, tuyệt đốikhôngđể đoàn quân của Đại Ngụy gom góp được quân lương, chỉ cần giết quan khâm sai làm cho lương thảo đứt đoạn, cho dù Nghiêu Mộ Dã kia có kiêu dũng đến mức nàothìhắncũng chỉ có thể đói chết trong doanh trại thôi!”
nóixong lời này, những người đó ra roi thúc ngựa, tốp người chia làm hai hướng, trái phảitrêncầu ngã bamộtđường tìm kiếm.