Cuối cùngnhẹnghiêng đầu tránh ngón tay vô lễ củahắnđangđưa đếnnói: “Dân nữ sống lâu ở vùng Tây Bắc,khôngbiết tục lệ ở kinh thành …… Nhưng cho dù ởmộttrấnnhỏvùng Tây Bắc, nếu nam nữ ngầm thương trộm nhớ nhau,thìmọi chuyện cũng như bắt đầu như nước dẫn vào mương máng, từ mương máng mới dẫn ra sông (*). Dân nữ…… Cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cùng Thái úy đại nhân…… Qua đêm……”
(Ý nữ 9nóichuyện gì cũng từnhỏđến lớn, nhiều dòng nước thành mương, nhiều mương thành sông, tình cảm cũng nên bồi dưỡng từ từ)
Nghiêu thiếu ngày thường cao ngạo ít lời, nhưngkhôngbiết vì sao, mỗi lần gặp được này Tiểu Phụ,thìmộtvài tính tình bất hảo khi cònnhỏđều bắt đầu ngo ngoe trỗi dậy, cứ luôn suy nghĩ cân nhấc nên dùng từ ngữ nào để trêu đùa khuôn mặtnhỏluôn giả vờ bình thản như gió thoảng mây trôi này.Từ "Qua đêm" này vốn chỉ có ba phầnthật, bảy phần đùa. Nhưng khi nghe lời nàngnói, giống như cực kì am hiểu dân phong “Nước chảy thành sông" của vùng Tây Bắc này,khôngbiết trước đây ở quê nhà,đãđào được mấy "Mương máng" rồi, trong lòng lập tức cực kì khó chịu, cố tình cúi đầu nhìn gương mặt sáng trong tinh khiết của Ngọc Châu: “Xem ra tiểu thư cũng làmộtngười rất thành thạo trong vấn đề này, hiểurõvề thú vui tao nhã như "mương máng và đóng cọc" hơn cả tại hạ, nếu tiểu thư câu nệ với tập tục xưa cũđãcó ở quê nhà, tại hạ đương nhiênsẽvâng theo…… Chỉkhôngbiết là vị trí "Cọc" tại hạ ở góc nào trong số "mương máng" của tiểu thư?"
Ngọc Châu cảm thấy Thái uý có thể nhàn nhã đàm đạo thoải mái như thế này vẫn đỡ hơn là cứng rắn kéo mìnhđi"Qua đêm". Trong lòng thựcsựmuốnnóivài câu với Thái Uý, chỉ là những câunóiám muộikhôngqua khỏi mặt bàn như thế này, thựcsựkhó có thểnóira thành lời, cuối cùng chỉ khẽnói: "Thái Uý chỉ mới thả cọc thăm dò,khôngthấy dùng sức(**)...."
(Câu này, ý nữ chínhnói, chỉ mới dò đường,khôngthấy thành ý, với nữ 9, cọc và mương máng theo nghĩa đen, nhưng vào taianhThái Uýthìnó lại là nghĩa bóng)
Ngọc Châukhônghiểu việc đời,khônghiểu "khôngthấy dùng sức" đó tương đương với nghĩa là bất lực, đồng thời cũng đả kích mạnh mẽ và nghiêm trọng vào hùng phong của nam tử đến bực nào.
Thái úy vừa nghe thấy thế, mày rậm khẽ nhướng, mắt phượng khẽ híp lạimộtcách đầy nguy hiểm, vươn tay câu ngang chiếc eo thon của ai đó kéo mạnh về hướng mình, dán sát vào tai nàngnói: “Chỉ sợ đến lúc đó tiểu thư lại than là quá mạnh, bảo tại hạ nênnhẹmộtchútthìchẳng hay lắm..."
Ngọc Châu nghekhônghiểu Thái uýđangnóigì, nhưng trong lòng biết câunóinày nhất định cómộtngữ hai nghĩa,khôngphải lời hay ho gì, chỉ hơi hơi quay ngườinói: “Thái úy, đừng đùa nữa, mau đưa tiểu nữ trở vềđi……”
Nghiêu thiếu từ trước đến nay luôn thích làm theo ý mình, tuy rằng Ngọc Châuđãnăm lần bảy lượtnóimuốn về, nhưng cuối cùng khi rốt cuộc xoay người lên ngựathìlại ôm nàng chạy băng băng, đến biệt viện ven hồ ở ngoại thành.
“Tiểu thưkhôngnên mỗi lần gặp ta đều mang bụng đói trở về, tađãra lệnh cho nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, tiểu thư ở lại đây tắm suối nước nóng, sau khi ăn cơm chiều xong, tại hạsẽđưa nàng về, có đượckhông?"Vẫn như mọi khi, câu của Thái Uý tuy rằng là câu hỏi nhưng lạikhônghề muốn nghe ý kiến của Ngọc Châu. Bởi vì thị nữ tuỳ thân của Thái Uýđãsớm đứng hầu ở cửa biệt viện, chờ đợi Ngọc Châucônương tới chơi.
Đối với thú vui của Thái Uý khi nhặt lại "món ăn hương dã" ở vùng Tây Bắc này. Cẩm Thư đương nhiênkhôngdám nhiều lời,trênmặt vẫn luôn giữ nụ cười khéo léo lễ phép, cung kính chào hỏi Ngọc Châu và dẫn nàng vào khu suối nước nóng, mời Lục tiểu thư dời bước theo nàng vào trong thay quần áo.
Ngọc Châu hơi do dự, sợ đây là kế hoạch mà Thái Uý lập ra, sợ khi mìnhđãthoát y ngâm mình trong suối nướcthìvị nào đó lại đột nhiên xuấthiện. Nhưng ngẫm lại, bên cạnh mình cũng chẳng có ai, nếu Thái Uý muốn dùng sức mạnh để làm chuyện gì,thìmình cũng khó có thể ngăn cản, vả lại tính cách của Thái úy cực kì kiêu ngạo, cũngkhôngđến mức hạ lưu đến mức phải dùng sức mạnh, chi bằng bình thản ung dung, nước đến đất chặn, binh đến tướng ngăn thôi.
Vì thế để mặc Cẩm Thư hầu hạ thay đổi quần áo, lại dùng lụa mỏng bao bọc thân thể, rồi bước vào bên trong ngọc trì hơi nóng lượn lờ, bên trong ao,đãcó sẵn những túi bằng sa mỏng, bên trong chứa hoa lan cùng bạc hà trắng, nước trong ao bốc lên mùi hương lá bạc hà trắng dìu dịu, chỉ ngâmmộtlát mà những mệt mỏi khi tập trung điêu khắc mấy ngày qua đều mất hẳn.
Ngọc Châu đem toàn bộ thân mình ngâm sâu vào trong nước, cẩn thận đưa mắt nhìn quanh, bốn phía quanh ao được bọc kín bằng những hàng trúc dày kín mít như bức tường, làm nơi này thành mộy nơi riêng tư tĩnh lặng kín đáo. Vì thế liền yên tâm ngâm mình, đón lất chiếc khăn lạnh Cẩm Thư vừa đưa đến lau mồ hôitrênthái dương.
Lúc này, thị nữ hầu bên cạnh cũng mangmộtcối đá đến, bên trong là hạt hạnh nhân được xay nhuyễn, thị nữ dùng muỗng ngọc múc bột hạnh nhân xoa lên mặt Ngọc Châu, sau đó lại quỳ gối bên cạnh ao nương theo làn hơi bốc lên từ aonhẹnhàng ấn vào các huyệt vịtrênđầu, khẽnói: “Ngân hạnh nhân là thứ dùng dưỡng da rất tốt, nếu dùng thường xuyên,sẽlàm da thịt non mềm bóng loáng, trắng nõn mịn màng.”
Ngọc Châu trong lòng thầm than, cũng khó trách nữ tửtrênthế gian này đều tranh nhau để bước chân vào nhà Vương hầu, chỉ phần hầu hạ chu đáo này thôi, cũngđãlàm người ta thoải mái đến mức nghiện,khôngthể quên được!
Nghĩ đến đây, nàngnhẹnhàng laiđinước ngân hạnhtrênmặt,nói: “Cám ơn chư vịcônương, tađãtắm xong, có thể đứng dậy mặc quần áo.”Quần áo của nàng khi đến đâyđãbị hạ nhân mangđigiặt, cũng chỉ có thể mặc bộ váy dài chạm đất màu sáng nhạt do Cẩm Thư đưa tới, đây là kiểu dáng đượcyêuthích nhấthiệnnay của quý phu nhân trong kinh thành, tay áo mỏngnhẹdịu dàng, váy dài chấm đất nhìn rất thanh nhã. Ngọc Châu có chútkhôngquen khi mặc loại váy dài này, chỉ thầmnhẹnhõm là màukhôngquá sáng, nếukhôngkhó có thể mặc lên người.Mái tóc dài chưa kịp búi lên, chỉ đành phải xoã xuống bờ lưng ong.Cẩm Thư nhìn gương mặt ửng hồng khi vừa mới tắm xong của Ngọc Châu,khôngkhỏi chắc lưỡi than thầm: Cũng khó trách Nghiêu nhị thiếu nhất thời mê muội, người phụ nữ này xinh đẹp tựa thiên tiên, dù là nữ tử cũng nhìnkhôngthể rời mắt. Chỉkhôngbiết chút tươi mới này có thể làm Nghiêu nhị thiếu gắn bó được bao lâu?
Bên kia Nghiêu Thái úy cũng tắm gội xong, chỉ mặcmộtbộ trường bào rộng rãi, ngồi ở Đình Trúc chờ Ngọc Châu đến cùng dùng cơm.hắnđangcầmmộtchén trà xanh, vẻ mặtâmtrầm, như suy tư gì mà chậm rãi nhấm nháp, khi nghe tiếng guốc gỗ vang vangtrênlối vào, qua ánh sáng lập loè được xuyên qua những tán lá xanh mờ nhạt, nương theo ánh đèn lồng treo cao cao, giai nhânđãnhanh nhẹn bước đến.
Đây gọi là dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, lúc này ánh trăng vừa lên cao, giai nhân với mái tóc còn hơi ướt rũ bên má phấn, ống tay áo phất phơ theo ngọn gió, mang theo mùi hương thơm của hoa quả thơm mát khi vừa tắm gội xong....Chén trà trong tay Thái Uý dừng lại, lòng thầm trách mình sao quá mức quân tử,khôngthể tuỳ ý hung hăng mà "Qua đêm" mấy lượt mới vừa lòng....
Ngọc Châu đến gần hơnmộtchút lập tức cảm nhận đượcsựkhác thường của Thái Uý, vì thế nàng đúng lúc dờiđitầm mắt, nhìn những món ăn được bày sẵntrênbàn tròn,nói: “Đói bụng quá, có món gì ngon miệngkhông?"
Thái úy thu hồi những suy nghĩ mông lung, nhưngkhôngbiết vì saotrênmặt lại tăng thêm vài phần lạnh nhạt. Chỉ duỗi tay gắp mấy miếng mơ ngâm chua để vào miệng.
Ănmộtlát sau lại thấy Ngọc Châukhônghề nhúc nhích mới cụp mắt xuống hỏi: "Đợi tại hạ đích thân đến đút chocônương sao?"
Ngọc Châu đắn đo mãi vẫnkhôngnghĩ ra mình lại làm gì cho Thái Uýkhôngvừa mắt, nhưng lạikhôngmuốn mở miệng dò hỏi, chỉ cởi guốc gỗ, ngồi quỳtrêngối niệm đặt bên cạnh bàn, cũng bưng cơm lên, ăn từng ngụm từng ngụm. Bữa cơm hôm nay Thái Uý ăn cực ít, phần lớn thời gian đều là cau mặt nhíu mày, nhìn nữ tử đối diệnnhẹnhàng nhấm nháp, chậm rãi nuốt đồ ăn. Ăn cơm xong, Ngọc Châu vừa muốn lên tiếng,thìThái Uýđãkhôngnhanhkhôngchậmnói: “Sắc trờiđãtối, đườngkhôngdễđi, ở chỗ này nghỉ tạmmộtđêmđi.”
Ngọc Châu khẽ thở dài, muốnnóigì đó, rồi lại thôi. Thái úy lập tức đem bàn ăn trước mặt đầy sangmộtbên, đem Ngọc Châu vẫn cònđangquỳtrêngối đệm kéonhẹvào lòng, cầm lấy tay nàng, giọngnóicó vẻâmu: "Sao lại than ngắn thở dài, chẳng lẽ tại hạđãkhoản đãi tiểu thưkhôngchu toàn chỗ nào sao? Hay trong nhàđãhẹn hò với khách, sợkhôngvề kịp lỡ buổi hẹn tối nay?"
Ngọc Châu có chút nghekhônghiểu lời này của Thái Uý có ý gì, chỉ khẽnói: "Thái Uýđangmuốn nuốt lời? Nếu đêm nay tiểu nữkhôngvề, chẳng phải ở nhàsẽrối đến lật trời, sau này tiểu nữ làm sao còn dám nhìn mặt ai?"
Thái Uý nghe xong lời này, cong cong khóe miệng như cười nhưkhông, chậm rãinói: “Vừa rồi thị vệ canh ở con hẻm vào sau nhà tiểu thư có về bẩm báo với tại hạ,nóirằng đại ca Tiêu Sơn của tiểu thư vào đêm khuya canh vắng,mộtmình đơn độc chạy đến và bắcmộtchiếc thang trèo vào tường phía Tây viện của tiểu thư, rồi bước vào phòng.khôngbao lâu, từ bên trong phòng liền truyền đến tiếng nữ tử khóc nức nở. Thị vệ của tại hạ cảm thấy có gì đókhôngđúng, lập tức nhảy vào trong, đem đại ca tiểu thưđangcởi truồng ấn lên giường. Mà thị nữ Giác Nhi của tiểu thư, quần áo xốc xếchđangnằm khóctrêngiường, váy bên dướiđãbị xé rách nát…… Khi tại hạ nghe thị vệ bẩm báo xong, có chút khó hiểu, mong tiểu thư giải thích tỉ mỉrõràng cho thắc mắc của tại hạ, đại ca của tiểu thư đến tột cùng là mê luyến nha hoàn của tiểu thư quá sâu, cho nên mới hoang đường như thế…… Hay làhắnta lạiđangngắm nghíamộtngười nào đó khác?"
Ngọc Châu nghe xong, toàn bộ thân thể đều cứng đờ, hoàn toànkhôngđể ý đến hành động và lờinóikhinh bạc của Thái Uý, lập tức duỗi tay bắt lấy Thái úy, nôn nóng hỏi: “Giác Nhihiệntại như thế nào?”
Khi Thái Uý nghe thị vệ bẩm báo, trong lòng lập tức bị nghẹn như có tảng đá đè nặng nới ngực, cho rằng người phụ nữnhỏđó ngày thường có mờ ám gì đó với huynh trưởngtrêndanh nghĩa của mình, cho nên gã Tiêu Sơn kia mới nhân lúc đêm tối, quen cửa quen nẻo trèo tường trộm hương.
Mà nàng lạikhôngngừng nôn nóng đòi về, là sợ lỡ hẹn với gã đại ca hờ ấy. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng lo âu của người phụ nữ này, câu đầu tiên thốt ra lại chính là an nguy của tiểu nha đầu, lạikhônghề quan tâm gì đến gã huynh trưởng kia, trong lòngkhôngkhỏi thở phàonhẹnhõmnhẹgiọng hỏi: “Nàng suốt đêm dọn ra khỏi Tiêu gia, chính làđangtránh né đại ca của nàng?”
Ngọc Châu thấy Thái úy đápkhôngđâu vào đâu, trong lòng càng thêm khẩn trương. Giác Nhi chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi còn quánhỏ, lại bị Tiêu Sơn lầm tưởng là mình, sàm sỡ khinh bạc,hiệntại nàng ấyđãsợ hãi đến bực nào, nếu ởmộtmình trong viện vắng, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, lỡ có chuyện gì bất trắcthìsao?
Dứt khoát cũngkhôngtrả lời câu hỏi đó, lập tức đứng dậy muốn quay về xem tình trạnghiệngiờ của Giác Nhi.
Nghiêu Mộ Dã lại lần nữa duỗi chân ra ngáng chân của nàng lại, nhưngtrênmặt lạiâmtrầmkhôngbiểu lộ cảm xúc, dùng giọngnhẹnhàngnói: “Được rồi, đừng vội, thị vệ của tađãđem nàng ấy mang về đây, còn đại ca của nàng dường nhưđãđánh thức vị quả phụ kia, nên bà ấy la hét ầm ĩ kêu hàng xóm đến, nghenóiđãbị áp giảihắnđưa lên quan phủ……
Ngọc Châu nghenóiGiác Nhi được mang đến, lập tứcnhẹnhàngnhẹnhàng thở phào, lần này đúngthậtlà trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Nghiêu thiếu, cảm ơn ân cứu mạng củahắnvới nha hoàn của mình.
Nghiêu Mộ Dã nhìn người phụ nữ trước mắt, lần đầu tiên dâng lên tò mò đối với tình cảnh hằng ngày của nàng ở Tiêu gia, tiểu nữ tử này ăn nhờ ở đậu, lại có dung mạo xinh đẹp đến thế. Người ta haynóihồng nhan thường bạc mệnh,khôngcó cha mẹ che chở,thìcuộc sống khó khăn khổ sởthìcũng là điều dễ hiểu, nhưng vì sao nàng lại vẫn luôn có thể bình thản ung dung,khônghề thấy có chút khiếp nhược nịnh bợ?