Quan trọng hơn là, nếu như nàng chê hắn già, vậy thì Vương Côn sẽ là người trẻ tuổi anh tuấn trong mắt nàng sao?
Trước kia, Nghiêu Mộ Dã chưa bao giờ nghĩ rằng mình có chỗ nào thiếu sót so với những nam nhân khác.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã quen với việc được người khác chăm chú ngước nhìn ngưỡng mộ. Bất kể là trong trường học, trong quân doanh hay thậm chí là trong triều đình sau này, người nào nhắc đến Nghiêu nhị thiếu gia mà trong lòng không khỏi hâm mộ?
Quen đứng trên vạn người, sao hắn có thể nhấm nháp qua trải mùi vị của sự tự ti?
Hơn nữa hắn vẫn chưa già, còn chưa đến ba mươi tuổi, đây chính là độ tuổi nam nhi phong nhã hào hoa tạo dựng sự nghiệp tốt nhất, ngay cả khi đã thành gia lập thất, trong bữa tiệc đầy tháng của cháu đích tôn Tả thừa tướng, những quý nữ chưa xuất giá còn chủ động đến lấy lòng hắn, âm thầm bày tỏ lòng kính mếm của mình, dẫu sao người ta cũng biết thân phận chính thê của hắn không phải là tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc, những quý nữ tự nhân mình có thể thay thế vị trí có một khối người.
Nhưng bây giờ, trong mắt nương tử mới cưới trước mặt, hắn vừa không thú vị vừa quá già so với cái tên bệnh phu ôm yếu trước của nàng, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi.
Ngọc Châu thấy hắn không nói gì, chỉ nghiêm mặt thần sắc không rõ ràng, chính mình chủ động nũng nịu , người kia không nghênh tiếp thì thôi lại còn bày ra vẻ mặt khó coi như vậy, vì thế trực tiếp đứng thẳng dậy.
Nhưng Nghiêu Mộ Dã đã sớm phát hiện nàng có ý định rời đi, một tay vòng qua ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, đè chặt người vào trong lồng ngực mình.
Ngọc Châu bị hắn ồn ào không còn cách nào khác, lại bị cánh tay tựa như sắt thép của hắn ôm chặt không thoải mái, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ta đi rót cho chàng một ly nước không được sao, buông tay ra đi.’’
Nhưng Nghiêu Mộ Dã vẫn cứ khư khư không thả, bạnh mặt hỏi: “Cũng đã già như vậy rồi, còn uống nước làm gì nữa? Cứ để mặc như vậy chết đói chết khát cho rồi.’’
Trong đầu Ngọc Châu vô thức nghĩ đến thảm cảnh đệ nhất quyền thần Đại Ngụy lại bị chết đói ở trong thư phòng, lại bị những lời giận dỗi trẻ con đanh đá của hắn chọc cho không nhịn được mà run rẩy trong vòng tay của hắn bật cười.
Tiếng cười giòn dã trong chốc lát đã phá tan không khí giằng co trong thư phòng.
Nghiêu Mộ Dã vô cùng yêu thích nét mặt tươi cười chân thành của nữ nhân này, mặc dù ngày thường nàng vẫn luôn mỉm cười, nhưng nụ cười kia có thật lòng hay không, vẫn hông thể nào gạt được hắn.
Mặc dù trong lòng đang tức giận vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn thấy nàng cười, lửa giận kia không bỗng nhiên bị dập tắt hơn mấy phần.
Ngọc Châu thấy vậy, nhanh chóng nhân cơ hội an ủi hắn rằng những lời người khác nói sau lưng mình đều không thể xuôi tai. Là do hắn đánh mất phong thái của người quân tử hết lần này đến lần khác lại đi đến cửa sổ nghe lén, bị chọc cho tức giận rồi còn oán được ai? Còn nói rằng Giác Nhi đâu biết được cuộc sống hòa hợp của phu thê bọn họ, chỉ nhất thời nhìn thấy những lúc hai người giận dỗi mà không thấy những khoảnh khắc ngọt ngào nên mới bất bình thay nàng mà thôi.
Cuối cũng vẫn là Ngọc Châu vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu khuyên nhủ một hồi, lúc này sắc mặt Thái úy mới từ từ hòa hõan lại.
Suy cho cũng, Nghiêu Mộ Dã đã quá tự tin.
Hắn tự hỏi mình vẫn luôn đối xử nhượng bộ với nữ nhân này, từ khi quen biết nàng cho đến nay, đã bao giờ nàng sẵn sàng làm theo ý muốn của bản thân mình?
Cuối cũng không phải cũng bị hắn cưới vào trong nhà sao? Mỗi ngày đều thoải mái thích ngủ? Cũng đã là thê tử của hắn, cách xa cái tên bệnh tật kia một trăm lẻ tám ngàn dặm còn có thể sợ nàng nhảy ra khỏi lòng bàn tay của mình sao?
Đã là như vậy, nếu bây giờ vẫn thường xuyên cãi nhau ầm ĩ với nàng, há chẳng phải lại cho cái tên kia thêm chút hy vọng vô ích sao?
Cho nên sau khi Ngọc Châu nhận sai nũng nịu với hắn một lúc lâu, cuối cùng Nghiêu Mộ Dã cũng cầm lấy muỗng ăn bánh trôi nước.
Bánh trôi nước này được chính tay đầu bếp trong phủ làm, vỏ mỏng nhân nhiều, nhẹn nhàng cắn một cái, bột đầu mềm mại ngọt ngào bên trong đã chảy ra.
Nhưng từ trước đến nay Nghiêu Mộ Dã lại không thích những đồ ngọt như thế này, nếm thử được một vài miếng lại chuyển sang chén ngó sen hầm với sườn heo bên cạnh, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào Ngọc Châu đang giải quyết số bánh trôi nước còn lại.
Trước khi thành thân, hắn đã từng tranh thủ thời gian đến Thái y viện trong Hoàng cung mời Thái y đến phủ bắt mạch cho Ngọc Châu để điều hòa cơ thể, Thái y thẳng thắn nói rằng xương cốt của Thái úy phu nhân mềm yếu lại suy nghĩ quá nhiều dẫn đến nền tàng yếu ớt, đợi đến khi sinh con dưỡng cái xong thì nguyên khí sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, tương lại sẽ bị lão hóa sớm, phải tỉ mĩ điều dưỡng, không nên quá mệt mỏi.
Điêu khắc được một món đồ thủ công là một quá trình vất vả đến nhừng nào, hơn nữa nàng lại không biết tiết chế. Một khi đã tập trung tinh thần bắt tay vào làm việc thì cho dù người khác có khuyên can thế nào cũng không được, cho nên sau khi thành thân, hắn đã cấm không cho Ngọc Châu vào xưởng, chỉ mong điều dưỡng dáng người nhỏ bé nũng nịu kia thật tốt là được.
Hơn nữa khẩu vị của Ngọc Châu thực sự không tốt lắm, những đồ ăn thường ngày cũng vô cùng kén chọn, nếu như đĩa thịt quá dầu mỡ thì sẽ không chịu ăn, cả người góp nhặt lại cũng chẳng có mấy lượng thịt.
Người xưa đã nói, ngựa không ăn đêm không mập, vì thế Nghiêu Mộ Dã cố ý dặn Hoàn Thúy bổ sung nhiều đồ ăn khuya nhiều hơn nữa, chủ yếu là để nàng ăn nhiều hơn một chút .
Bởi vì lúc tối vẫn một mực lo lắng Nghiêu Mộ Dã sẽ nổi trận lôi đình giận tím mặt nên cơm tối Ngọc Châu cũng ăn không vô, bây giờ ăn xong một bát bánh trôi nhỏ ngon ngọt béo ngậy, cả người cảm thấy mệt mỏi rã rời, lười biếng nằm trên tháp mềm muốn chợp mắt một lúc, nhưng đúng lúc này Nghiêu Mộ Dã lại quấn quýt luôn miệng bảo muốn ăn “bánh trôi nước’’.
Ngọc Châu líu díu mắt nhắm mắt mở, mềm mại khẽ lẩm bẩm đã ăn hết rồi, còn có đâu nữa mà ăn, nhưng nam nhân nọ lại bảo trên người nàng còn có hai viên thật to, cũng ngọt ngào béo ngậy, chỉ nếm thử một miếng xem nó được làm bằng nhân gì.
Chờ đến khi ánh đèn trong thư phòng lập lòe lay lắt cùng với chiếc tháp mềm mại khẽ lay động trong lúc càn quấy dây dưa, Thái úy vui mừng phát hiện mình cố gắng điều dưỡng cho nàng mấy ngày nay cuối cùng cũng đạt hiệu quả.
Ít nhất thì hai viên bánh trôi nước mềm mại lúc đầu đã trở thành hai cái bánh bao nở nàng ngậm nước, ăn thế nào cũng thật tận hứng.
Hai người cứ hứng khởi như thế, rốt cuộc vẫn phải qua đêm ở trong thư phòng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thái úy thức dậy chuẩn bị vào triều lại lấy chăn bao bọc kín mít cơ thể của nữ nhân trên giường, ôm chặt Ngọc Châu còn đang ngủ say trở về phòng ngủ.
Nhưng trước khi đi, hắn còn gọi quản gia đến phân phó chuẩn bị cho Giác Nhi một phần đồ cưới phong phú, sau đó lại ra lệnh chuyển Giác Nhi đến tiền viện trông coi lầu các nhà thủy tạ, cho đến khi trước lúc xuất giá thì không được hầu hạ bên cạnh thiếu phu nhân.
Hôm qua hắn đã nói rõ với Ngọc Châu rồi, hoặc là nha đầu không biết chừng mực kia phải chịu phạt vả miệng, hoặc là phải điều chuyển nàng rời khỏi Ngọc Châu trước kia nàng ta rời phủ xuất giá.
Chỉ được chọn một trong hai lựa chọn trên, không thể thương lượng thêm nữa!
Vì hôm qua thấy hắn vô cùng tức giận, Ngọc Châu cũng rất biết thức thời, không hề tranh cãi với hắn, chỉ ngầm cho phép hắn điều động Giác Nhi ra khỏi hậu viện.
Không phải hắn không thể dung nạp một nha hoàn ngu xuẩn đần độn hầu hạ bên người nương tử của mình, chỉ là hắn muốn cho Ngọc Châu hiểu rằng, cuối cùng nàng vẫn phải vẫy tay từ biết với những chuyện cũ đã qua ở Tây Bắc, nhất đao lưỡng đoạn – bất kể là chuyện cũ hay người cũ!
Còn nha hoàn này vẫn không ngừng nhắc nhở nàng về mối nhân duyên ngắn ngủi trước của nàng, điều này khiến Thái úy như mặc một cục xương trong cổ họng, sao có thể dễ dàng tha thứ như thế được?
Không lập tức dùng gậy đánh chết đã là quan tâm đến tâm tạng của tiểu nương tử hắn rồi.
Nhưng mà Ngọc Châu không thể ngờ được Thái úy lại ra tay nhanh đến vậy, sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, nàng theo thói quen mở miệng gọi Giác Nhi vào rót cho mình một cốc nước ấm.
Nhưng người bưng nước đến lại là Hoàn Thúy.
“Thiếu phu nhân, vừa rồi quản gia đã đích thân đến đây nói rằng… Đã để cho Giác Nhi đến tiền viện giúp đỡ, lúc sáng sớm nàng ấy đã thu dọn đồ đạc rồi được mama ở ngoại viện dẫn đi rồi, bởi vì sợ quấy rầy giấc ngủ của phu nhân đến mới không đến đây cáo từ.’’ Hoàn Thúy cẩn thận lựa lời nói.
Mặc dù nàng không biết câu chuyện bên về cửa sổ đêm qua, nhưng nàng cũng lờ mờ đoán được có lẽ Giác Nhi đã khiến Thái úy không vui nên mới bị điều đi ra ngoài.
Ngọc Châu từ từ đứng thẳng người dậy, mặc dù trong lòng nàng đã chuẩn bị tinh thần trước đó, nhưng lại không nghĩ đến Thái úy lại hành động nhanh đến vậy, nàng trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Em đi hỏi tiền tiêu vặt của Giác Nhi xem có gì thay đỏi không, nếu như ít hơn, thì bảo quản gia cứ lấy tiền từ chỗ ta, cho Giác Nhi thêm một chút nữa… Ngoài ra lấy ly rượu ngọc bích mà cửa hàng đưa đến tặng cho quản gia, nói là ta thưởng, để hắn quan tâm đến Giác Nhi ngoài viện một chút.’’
Dẫu sao đây cũng là Nghiêu phủ danh gia vọng tộc, việc một người nha hoàn từ nội viện bị cách chức đẩy ra tiền viện khiến người khác nghi kỵ mà khinh bỉ biết bao nhiêu. Giác Nhi lại là một người thẳng thắn, Ngọc Châu lo lắng lúc nàng không có ở bên cạnh thì nàng ấy sẽ bị bắt nạt, dĩ nhiên phải cho người quan tâm một chút.
Mặc dù nàng cũng được xem là chủ tử trong phủ này, nhưng đáng tiếc còn chưa lập uy ở Nghiêu gia, lúc có chuyện kính nhờ quản gia người làm trong phủ chỉ dựa vào oai phong của chủ tử mới vào thì vẫn chưa đủ, để cho Hoàn Thúy ban thưởng, cũng chỉ hy vọng quản gia sẽ hết lòng.
Hoàn Thúy ghi nhớ từng cái một, vội vàng đi đến chỗ quản gia truyền lời.
Ngọc Châu đứng dậy đi đến ngồi trước bàn trang điểm bất động một lúc lâu, trong cảm cảm thấy hơi trống rỗng.
Mặc dù nàng tự nhận mình là người mạnh mẽ, chưa bao giờ dựa dẫm vào người khác, nhưng Giác Nhi từ nhỏ đã ở bên cạnh bầu bạn với nàng. Ngay cả khi nha đầu kia có lúc có vẻ đơn thuần không biết chừng mực, nhưng có nàng ấy ở bên cạnh, Ngọc Châu sẽ cảm thấy vui vẻ, tựa như mình còn có gốc gác, có một người bằng hữu thân thiết ở bên cạnh.
“Trong thiên hạ này chẳng có bữa tiệc nào không tàn…’’ Chỉ là một tiếng thở dài cảm thán, lại là một tiếng than thở thật dài.
Cho dù hôm qua trong thư phòng đã hòa giải thông suốt với Thái úy, nhưng trong lòng nàng vẫn biết Nghiêu Mộ Dã không có hành động gì với nàng, không có nghĩa là hắn không bực mình, chỉ là ngọn lửa giận kia đã bén lên người Giác Nhi mà thôi.
Nếu như nàng trực tiếp nói thẳng muốn giữ Giác Nhi lại ở bên người, chẳng khác gì nàng đang chống đối lại Thái úy đại nhân. Đến lúc đó với tính tình của nam nhân kia, không biết sẽ Giác Nhi sẽ ra nông nỗi thế nào. Cho nên tốt hơn hết là phải tỏ ra biết thời biết thế, để nàng ấy đi ngoại viện, một tháng sau chọn cho nàng một ngày lành rồi gả ra ngoài, đến lúc đó Giác Nhi có thể rời khỏi nơi này rồi sống một cuộc sống bình thường tự do như bao người khác với Thường Mãn.
Dẫu sao cuộc sống của hào môn, không phải người nào cũng có thể thích ứng được.
Nhưng đâu chỉ hào môn khó sống, trong miếu am dưới chân Phật tổ, chỉ cần hơi lơ là một chút cũng tai họa không ngừng.
Ngay khi bụng Tiêu Phi càng ngày càng lớn, trong miếu nàng đang ở cũng xảy ra chuyện.
Một đêm nào đó lúc vào hè, Ngọc Chây và Thái úy đang ngủ ngon lành thì có người trong miếu vội vã đến báo tin, bảo là chạng vạng tôi trong miếu có bùng phát một đám cháy. Mặc dù Tiêu phi không có chuyện gì, nhưng bị ngọn lửa rực cháy dọa cho sợ hãi, cố gắng chạy thoát thì bị trượt ngã, long thai không ổn định, mời Thái úy và phu nhân nhanh chóng đi xem một chút.
Ngọc Châu nghe mà chân tay lạnh toát, vội vàng sai người chuẩn bị xe ngựa đến miếu.
Trước kia Nhị tỷ đã bị xảy thai hai lần, thai nhi lần này đã lớn, nếu như còn khó đảm bảo, há chẳng phải sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?
Nghiêu Mộ Dã nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ngọc Châu, cau mày nói: “Nàng không cần đến đó vội, ở nhà chờ tin tức, ta dẽ đích thân dẫn người lên núi xem.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com