Đối với lời lên án “tham danh hám lợi” của Thái úy, Ngọc Châu cũngkhôngđịnh giải thích gì. Những oan khuấtẩntrong vụ án của phụ thân năm xưa còn chưa được điều trarõ, nay lại ngồi nhiều lời với kẻ chủ trì buộc tộithìcó ý nghĩa gì? Nếuhắnđãnhận định rằng mình làm như thế là vìkhôngcam lòng chỉ làmmộtkẻ vô danh tiểu tốt,mộtlòng muốn mượn thanh danh của phụ thân để giành được tiếng vangthìcũng có sao, chắc hẳn vị Thái úy có phẩm vị thanh nhã kiasẽkhôngthích gần gũi với hạng người mua danh chuộc tiếng như nàng...
Vì vậy, saumộtlúc trầm mặc, Ngọc Châunói: "Nếukhôngthể dự thi, Ngọc Châu chắc chắn ănkhôngngon ngủkhôngyên, ăn gì cũng thấy vô vị. Vậythìxin phép ngài, Ngọc Châusẽnghĩ phương pháp khác...”
Nghiêu Mộ Dã nhướng mày, nhìn nữ tử nay nằmtrêngiường bằng cây mây mà vẫnnóichuyện từ tốn như trước,khôngthểkhôngnghi ngờ nàngnóivậy làđangngầm uy hiếphắn!
Nghĩ phương pháp khác?hắntin chắc nàngthậtsựcó bản lĩnh như thế. Dù sao, loại dạigáiđến mờ cả mắt như tên Ôn Tật Tài kia ở triều đình này còn có khối người, người phụ nữ này nếu dùng tư sắc của mìnhđidụ dỗ người khác, quả là mười phần chắc chín...
Nghĩ đến đây, giọngnóicủa Nghiêu Mộ Dã chợt chuyển lạnh: “Tiểu thưđanguy hiếp bức bách tại hạ đó sao?”
Ngọc Châu dịu dàngnói: “Nay thân Ngọc Châuđangở dưới mái hiên của Thái úy, nào dám uy hiếp bức bách gì. Nếu lỡ làm Thái úy tức giận,khôngcho Ngọc Châumộtchén cơm ăn, chẳng phải Ngọc Châusẽhóa thành quỷ đói ngàn năm hay sao?”
Nghiêu Mộ Dã thấy nàng ngoan ngoãn nhu thuận dùng những lời trước đóhắnchính miệngnóira để chặn họnghắn,thìtức giận đến mức muốn bật cười, nhưng trong lòng lại mềmđiba phần.
hắncũngkhôngmuốn kích thích khiến giai nhânkhôngvui, bèn lập tức nằm xuống bên cạnh Ngọc Châu, dùng giọng điệunhẹnhàng ôn hòanói: “Theo như ý của Phạm đại nhân chủ trì cuộc thi,thìvòng loại chính là thi đấu tách đá tạc hình, màhiệngiờ nàng thế nàythìsao tách được? Cùng lắm sang năm lại tổ chức thi đấumộtlần, đến lúc đó nàngđãdưỡng thương ổn rồi, cơ thể khỏe khoắn, lại tiếp tục tham gia cũng được.”
Ngọc Châu nghe thấy ba chữ "Phạm đại nhân" liền chậm rãi ngẩng đầu lên, môi run run, thầm suyđinghĩ lạimộtphen rồi từ từ ghé vào trong lòng Thái úy, thấp giọngnói: "Ngọc Châu chỉ muốn tham gia lần này..."
Nàng ngoan ngoãn thuận theo như mèo con như thế, quả nhiênđãlàm cho lòng Thái úy hớn hởkhôngthôi.hắnnhấc tay ôm lấy thân thể mềm mại của Ngọc Châu, tâm trạng thấp thỏmkhôngyên mấy ngày nayđãđược nàng vỗ về an ủikhôngít.
Giờ khắc này, Nghiêu Mộ Dã ngược lạikhôngkịp khinh thường chút mỹ nhân kế nhonhỏmà người phụ nữ này dùng với mình, trong lòng chỉ ngập trànmộtý nghĩ, nếu nàngđãmuốn mà mình cònkhôngđồng ý,thìngược lại mình có vẻnhỏnhen quá. Cuộc thi khắc ngọc lần này, cao thủ dự thi nhiều như mây,mộtnữ tử mảnh mai yếu đuối như nàng, cho dù có chút tài nghệđichăng nữa, cũngkhôngđủ để giành được hạng nhất. Chỉ bằng để nàng tham gia như nguyện, chính nàng cũng có thể mở mang tầm mắt, sau khi bại trận, tự biết cân biết lượng của mình rồi,sẽcó thể an ổn sống trong biệt viện này...
Nghĩ thế, thái độ của Thái úy lập tức dịuđi, sau khi đắm chìm trong nụ hôn triền miên nồng cháy với người nào đó màhắnđãcách biệt mấy ngày, liền sửa miệng nhận lời.
Ngọc Châuâmthầm thở phàonhẹnhõm. Điệp bài của nàng lúc trướcđãbị Vương phu nhân đoạt mất, lần này Tiêu Sơn gặp chuyệnkhôngmay, e rằngkhôngdễ lấy lại, chẳng thà cầu Nghiêu Mộ Dã làm lạimộttấm khác. Tuy lão tổ mẫukhôngmuốn nàng đổi về họ Viên, nhưng cuộc thi lần này nàngthậttâm chỉ muốn dùng họ của cha ruột mình để dự thi, để cho khắp thế nhân đều biết được,mộtthế hệ tông sư chạm ngọc Viên Trung Việt vẫn còn có người kế thừa!
Nhưng cái giá phải trả choyêucầu này cũng quá cao, Nghiêu thiếuthậtxứng với cái danh cao thủ hái hoa, chả trách hồi trước bị đeo cho cái món đồ quái dị kia.
Nụ hôn này khác hẳn với những lần trước, chẳng những cái lưỡi bị cuốn lấy dây dưa, mà ngay cả vạt áo trước cũngkhôngđược yên ổn, bị đôi bàn tay thăm dò vào, tùy ý khinh bạc.
May màđãđến lúc dùng bữa cơm chiều, bụng của nàng kịp thời lên tiếng, mới có thể ngừng lại cơn phóng đãng này, đượchắnbế đến bên cạnh bàn dùng cơm.
Bởi vì xương tay của Ngọc Châu lại bị thương lần nữa, nên trong bữa cơm liền bổ sung thêm vài món bổ máu bổ xương.
Món xương dê trộn dầu mè kia được làm từ xương dê đập nát ra rồi nấu chín, sau đó lại dùng dầu mèđangsôi nóng đổ lên, vô cùng ngon miệng.
Món gà hầm kiathìhầm chung với nấm, có lẽ do Ngọc Châu thích những món ănnhẹnhàng, nên đầu bấp còn làm thêm món rau trộn hải sâm, trong đó cho thêm dưa chuột và ớt, mùi vị thơm ngon.
Nhưng Thái úy hiển nhiên càng vừa ý với món gạch cua chưng đậu hơn.
Bên dưới vị nhám nhám của gạch cua là đậu hũ mềm mịn, vừa vào miệngđãtan, mềm đến mức khó có có thể nắm bắt,thậtgiống như cảm giác mềm mại thơm mát lấp đầy cả bàn tay lúc nãy, lực mạnh thêmmộtchút cũngkhôngnỡ,thậtkhiến người ta phải cẩn thận cân nhắc về sau nên tận tình nhấm nháp thế nào.
Mà lúc nãy hiển nhiênhắnđãdùng lực khá mạnh, chỉ thấy trong suốt bữa cơm, giai nhân đều dè dặt cẩn trọng len lén kéo vạt áo, dường như sợ vải vóc cọ xát vào nơi mềm mại vừa bị cắn đau...
Nghiêu thiếu nhìn mà khóe miệng hơi cong lên, bữa cơm nàyhắnăn mà trong lòng lại suy nghĩ vẩn vơ đến chuyện khác.
Nhưnghiệngiờ những suy nghĩ trong lòng Ngọc Châu lạikhônghề dính dáng đến phong hoa tuyết nguyệt.
Vừa nãy Nghiêu thiếuđãnóiđúngmộtcâu, tay của mình bị thương, nếu còn dùng lực nữa, e làsẽthậtsựbị phế mất.
Mà cuộc đấu vòng loại chú trọng việc tách đá tạc tượng, chính làđangkhảo nghiệm bản lĩnh cơ bản nhất của thợ điêu khắc ngọc. Nếu ngay cả đá thô mà cònkhôngtách ra tạc tượng được,thìsao có thể vào cung trình diễn tài nghệ đây?
May mà lúc dự thi, mỗimộtđại sư phụ đều được phép mang theo hai trợ thủ. Giác nhiđãtheo nàng rất lâu,mộtvài kỹ năng tạo hình cơ bảnthìkhôngthành vấn đề, nhưng việc mất lực tốn sức như tách đá tạo hình, nàng ấy tuyệt đối khó mà hoàn thành được.
Vì thế Ngọc Châu quyết định, phải tìm kiếmmộttrợ thủ thích hợp, miễn cho mình bị rơi xuống thế hạ phong ngay trong vòng đấu loại.
Khi nàng nêu ý kiến này ra, Nghiêu thiếu rất sảng khoái gật đầu đáp ứng,nóirằng trong số các nội giám có rất nhiều thợ khắc ngọc, gọimộtngười đến đây là được.
Nhưng Ngọc Châu lại từ chối ý tốt của Thái úy.
Nội giám trong xưởng đều là thân tín của Phạm Thanh Vân, nàng nào dám dùng? Chẳng bằngđiđến chợ Tây hỏi thăm vài thợkhôngcó căn cơ gì hết, như vậy càng đáng tin hơn.
Nghe Ngọc Châunóimuốn tự mìnhđiđến chợ Tây tìm thợ, Nghiêu thiếukhôngkhỏi nhướng mày. Nhưng chợt nghĩ lại, nàngkhôngphải là quý phụ nhà quyền quý, cũng chưa từng ưng thuận hôn ước với mình, nếu cứ liên tục ngăn cảnkhôngcho phép nàng ra ngoài, vậythìmình có vẻ ghen tuông thái quá, làm đánh mất thú vui tuyệt diệu trong mối quan hệ tự nhiên tự tại này.
Vì thếhắncũng gật đầu đồng ý, đồng thời phân phó cho thị vệ và thị nữđitheo cùng phải trông nom chăm sóc nàng cho thoả đáng,khôngcho phép xảy ra bất cứ thương tổn nào, sau đó liền tiễn Ngọc Châu bị thương chânđãlành kha khá ra cửa.
Tính toán cẩn thận, các nàng rời thànhđãđược năm ngày. Trong năm ngày này, tình hình đột nhiên thay đổi liên tiếp, khiến Giác nhi cảm thánkhôngthôi.
thậtkhôngbiết Lụccônương nghĩ như thế nào, lại đối xử vô cùng ôn hòa với vị Thái úy đại nhânâmtình bất định,nóichuyện khắc nghiệt kia. Thậm chí có vài lần nàng vô ý lướt mắt qua cánh cửa sổ còn chưa kịp khép lại, chứng kiến cảnh nam nhân cao lớn ấy nằm đè lên thân thể bé bỏng của Lụccônươngtrêngiường...
Còn nhớrõlần đầu, nếukhôngphải Cẩm Thư đứngmộtbên kịp thời bịt chặt miệng nàng kéo nàngđi, nhất định là nàngđãvớ lấy cây búa dùng để khắc ngọc xông thẳng vào phòng, chém chết tên háo sắc kia giải cứu cho Lụccônương rồi.
Sau đó, Lụccônương nghe những lời oán giận ngút trời của nàng xong, cũng chỉ cười cười,nhẹnhàngnói: “Giác nhi ngoan, đừng giận.hắnđối với ta như vậy, là ta bằng lòng..."
Lụccônươngnóibằng lòng, Giác nhikhônghiểu. Nàngrõràng cảm giác được, khi Lụccônương ở cùng với Nghiêu thiếu,trênmặtrõràng thiếuđivài phần ý cười, mà nét tự nhiên thoải mái như khi ở cùng vớicôgia cũ, lại càngkhôngcó.
Nhưng Lụccônươngđãnóinguyện ý, nàng làm nha hoàn đương nhiênkhôngthể nhiều lời. Nghiêu thiếu này có vẻ nhưkhôngđịnh cưới vợ, mà dường như đối với tiểu thư cũng chỉ là giấc mộng Dao trì, chứkhôngđịnh tính toán lâu dài.
Chẳng lẽ Lụccônươngkhôngđịnh đếm xỉa gì đến nhân duyên tương lai của mình sao?
Ngọc Châu ngược lạikhôngưu sầu lo lắng như tiểu nha hoàn của mình. Khi nàng đội mũ sa đứng tại ngã tư chợ Tây nơi tập hợp thợ khắc ngọc, điều khiến nàng ưu phiền trăn trở lại làmộtchuyện khác.
Lần thi khắc ngọc nàyđãthu hút vô số thợ từ khắp mọi nơi tập trung tại kinh thành, vì vậy nghề khắc ngọc trong kinh nhất thời bị những người thợ này nắm quyền lũng đoạn. Việc buôn bán ngọc trước nay đều hướng về những gia đình cao sang quyền quý, dân chúng bình dân khi cần muamộtvài ngọc phẩm cũng chỉ ra cửa tiệm tìm mua là được, tuyệt đốisẽkhôngtiêu phímộtsố tiền lớn mời sư phụ khắc ngọc về.
Nay các thợ khắc ngọc có chút tiếng tăm từ mọi nơi ồ ạt đổ về kinh, những thợ khắc ngọc đứng đường chờ việc tại chợ Tây theo đó thiếu hụtđirất nhiều.
Vài người ít ỏi còn sót lại nếukhôngngồi ven đường lười nhác phơi nắng,thìlà túm tụm với nhau đổ xúc xắc đánh bài.
Ngọc Châukhôngmuốn thị vệ bám sát mình, như vậy quá thu hút, nên chỉ bảo bọn họđitheo bảo vệ từ xa, còn mìnhthìdẫn theo Giác nhi dạomộtvòng từ đầu đường đến cuối đường.
Có thợ thấy nàngđitớiđilui, liền chủ động xông ra kéo khách, nhưng khi thấy Ngọc Châu lấy ramộtkhối ngọc thôrõràng có đầy khuyết điểm,yêucầu họ bỏđikhuyết điểm, tạc thànhmộtcây trâm ngọc khắc hoa, đều ào ào lắc đầu, chỉnóirằng khuyết điểm này quá sâu, nếu như đục bỏđihết,thìsố ngọc thô còn lạirõràngkhôngđủ, nếu chế thành khuyên tai hay mặt dây chuyềnthìcòn được, còn đemđitạc thành trâm cài là chuyệnkhôngcó khả năng.
Ngọc Châu cũngkhôngnóinhiều, nhưng trong lòng lại tràn đầy thất vọng, trực giác cảm thấy hôm nay có lẽ mình chỉ có thể trắng tay quay về.
Nhưng ngay vào lúc này, bên cạnh chợt vang lênmộtthanhâmcòn mang theo chút ít non nớt: “Tiểu thư, có thể đưa khối ngọc thô kia đến cho ta đánh giá chútkhông?”
Ngọc Châu quay đầu vừa thấy,khôngkhỏi ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy vị tiểu công tượng trước mắt này thoạt nhìn giốngmộttên ăn mày hơn là thợ tạc ngọc, quần áotrênngười cũ kỹ dơ bẩn đến mứckhônggiữ được màu sắc ban đầu, bên hông đeomộtsợi dây thừng làm đai lưng, tóc rối như tổ quạ, khuôn mặtnhỏnhắn xanh xao vàng vọt.
Thấy vậy, Ngọc Châu thoáng sửng sốt, nhưng tiểu công tượng kia vẫn kiên trì hỏi: “khôngphải tiểu thư muốn tìm thợ khắc ngọc à? Có thể đem đến đây cho ta đánh giákhông?”
Ngọc Châu lập tức đưa khối ngọc thô kia qua, nhưng trong lòng lạikhôngôm quá nhiều hy vọng.
Lạikhôngngờ sau khi vị tiểu ngọc tượng kia lậtđilật lại xem xét khối ngọc thô, liềnnói: "Tiểu thư mờiđitheo ta."
Dứt lời,hắncầm khối ngọc thô xoay ngườiđiđến góc đường. Ngọc Châu chợt cảm thấy hiếu kỳ, liền mang theo Giác nhiđitheo tiểu ngọc tượng đếnmộtchỗ nhonhỏdưới mái hiên nơi góc đường.
Tại chút khoảng trống eo hẹp dưới mái hiên có bàymộtsạp hàng gia công ngọc thô, dụng cụ bày biệntrênđó quả thực rất đơn sơ, chỉ là vài món công cụ tầm thường mà thợ khắc ngọc nơi thôn quê hẻo lánh từng dùng.
Giác nhi cũng có hiểu biết trong nghề khắc ngọc, thấy vậykhôngkhỏi chau mày, chỉ cảm thấy đứng đây chỉ tổ phí thời gian.
Nhưng nãy giờ Lụccônương vẫnkhônglên tiếng, nàng cũngkhôngtiện mở miệng.
Chỉ thấy tiểu công tượng kia trước tiên dùng mực phấn phác họa hình thù cơ bảntrênkhối ngọc thô, sau đó liền cầm lấy cung sắt mài ngọc, bắt đầu mài qua mài lại. Cánh tay trôngnhỏgầy thế thôi nhưng sức lực lại rất dồi dào, vững vàng giữ lấy cung sắt.
Đều là thợ khắc ngọc, chỉ quamộtbước mài ngọc nàyđãcó thể nhìn ra bản lĩnh của người nọ là nông hay sâu. Đôi mắt Ngọc Châu bỗng sáng ngời, trong lòngâmthầm kinh ngạc. Tiểu ngọc tượng này tuổi cũngkhônglớn, nhưng bản lĩnh quảthậtrất vững chắc, aikhôngbiết còn tưởng rằng đây là đồ đệ giỏi của vị danh gia nào.
Chưa qua bao lâu, Ngọc Châu pháthiện, tiểu ngọc tượng kia cũngkhôngkhoét bỏ khuyết điểm, ngược lại giữ lại mọi khuyết điểm cố hữu ấy, rồi tạc hoa văn xuôi theo từng khuyết điểm, tạo hình thànhmộtchú chuồn chuồn tĩnh lặng nằm yêntrênhoa sen.