Thái úy thấy nàng bị lạnh kêu ra tiếng vẫn cố tìnhkhônglui ra sau, còn cố ý xấu xa khẽ cười khiêng nàng lên,nói: “Châu Châu của ta đúng là cái bếp lònhỏ, nhanh sưởi ấm cho ta…”nóixong càng ôm chặt lấy thân thể mềm mại thơm ngát kia.
Ngọc Châuthậtsựbịhắnnáo loạn đếnkhôngcòn cách nào khác, chỉ dùng sức lộn ngược lên ngườihắn, chống vào ngựchắnnói: “Thái úy muốn rửa mặt haykhông, đềuđãthối…”
Nghiêu Mộ Dã nhắm hai mắtnói: “Mệt…sẽkhôngrửa…”
Ngọc Châuthậtsựcảm thấy những nữ tử kính ngưỡng Nhị thế tử phong lưu của Nghiêu gia ấy,hiệntại có thể tụm lại ngay giường, nhìn môt chút hình dạng vô lại của Nghiêu Nhị lang lúc này. Ngược lại trước mắtkhôngcó người phân ưu, bản thân muốn ngủ cả đêmtrêncái khối thịt vừa lớn vừa thối này,thậtlà dày vò,khôngcòn cách nào, chỉ cố đẩy tay chânhắnđangquấn quanh, lấymộtchậu sứ đựng nước ấm bưng đến trước giường lau mình cho Thái úy.
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy được Ngọc Châu tay chânnhẹnhàng hầu hạ như vậythậtlà thoải mái, ngược lại rất phối hợp xoay người nâng cánh tay lên, chỉ học được dáng vẻ vô lại của trẻnhỏlười ngồi dậy, để cho tiểu mẫu thân chà lau sạchsẽ. Ngọc Châu rãnh rỗi nhìn thương thế khắp bả vaihắn, tuy rằng vết sẹo dữ tợn, nhưng phíatrênđãkhép lại,đangkết vảy, tâm cũng buông lỏngmộtchút.
Thái úy dựa vào gối mềm, nhìn Ngọc Châu tóc dài rối tung tôn lên khuôn mặtnhỏnhắn trắng như ngọc, mắt to trong suốt,thậtcẩn thận nhìn vết sẹo của mình dáng vẻthậtchọc cho người trìu mến, liền dùngmộttay đỡ gáy nàng, mổmộtnụ hôn lên môi đỏ thắm kia,nói: “Quan trọng nhất phải tỉ mỉ lau nơi đó, bằngkhôngmộthồi chẳng phải là muốn quậy đến nàngkhôngthoải mái?”
Ngọc Châu chuyên tâm nhìn thẳng, nghe được Thái úynóimôt câu thần kỳ như vậy, chớp mắtmộthồi mới hiểu ra đượchắnchỉ nơi nào, khuôn mặt vụt đỏ lên, đột nhiên cảm thấy chính mình lúc trước mở khóa thả ra chính là ác long làm hại nhân gian, ngược lại muốn làmmộtbộ mới,mộtlần nữa khóa vào tù mới ổn!
Tức giận như vậy, vì thế lập tức dứt khoát mắt to khẽ nghiêng,nhẹgiọng oán giận ra miệng.
Nghiêu Mộ Dãhiệngiờ lại ngửi thấy đoạn kinh nghiệm thê thảm kia, trái lại mếu máo cười, lăn lộnkhônglo làm việc, mở nửa mắt, nắm lấy tay nàngnói, lại có thể nhẫn tâm khóa lại, cũngkhôngsợ trống trải tịch mịch? Chẳng qua khóa cũngkhôngsao, đây là ý nghĩa sâu xa của ngón tay cùng với liếmmộtchút, cũng cần nàng chậm rãi lĩnh giáo.
Này càng nghe càngkhôngđàng hoàng, nàng có chỗ nào bằng lòng lau? Lập tức muốn bỏ mặckhôngliên quan, Nghiêu Mộ Dã lại cười tiếp nhận khăn ướt kia, xuống đất giặt giặt trong chậu nước, rồi lại trở lại giường. Chỉ ôm Ngọc Châunói: “Bây giờđãlau rửa sạchsẽthơm phức, cần phải tỉ mỉ chứng nghiệmmộtchút?”
nóixong cũngkhôngđể ý Ngọc Châu lầm bầm trong miệng, chỉ dựa người qua, muốn Ngọc Châu ngửi xem có phải thơm nức có thể vào miệng haykhông.
Nhất thời màn chetrêngiường dao động, đó là kích động lúc nửa đêm.
Mất công Giác nhi nghe Ngọc Châu kêu thảmmộttiếng, lo lắng đề phòngmộtđêm, sợ Thái úy mang theomộtthân tà hỏa nửa đêm vào cửa tóm lấy Lụccônương của nàng giận cá chém thớt.
Mà Ngũcônương sống nhờ ở đây, cũngmộtđêm kinh hãi. Vào đêm lúc gần ngủ nàng nghe thấy tiếng động lúc Thái úyđivào, sau lại nghe được tiếng mắng chửi quăng chén của Thái úy, sau đó nghe tới tiếng kêu của Lụccônương, lại nhớ đến dung mạp động lòng người của Thái úy, cuối cùng kích động nhất thờikhôngđứng dậy.
Ngũcônương chỉ thầm nghĩ: đều nghenóicon cháu thế gia có nhiều quái gở, bây giờ xem ra, đúng làkhônggiả! Cũng khó trách Lục muội ở vốn là phòng đơn giản, mặc chính là quần áo vải. Xem ra Thái úy kiathậtđúng làkhôngcoi trọng nữ tử xuất thân thương hộ, cho dùđãđịnh hôn ước, làm sao biết có thể kính trọng Lục muội như quý nữ chi thứ nhất như vậykhông!
Nghĩ như vậy, nên đồng tình với Lục muội rất nhiều, tư tưởng gả vào hào môn kia cũng giảmđivài phần.
Ngày hôm sau, Thái úy vội vàng quay lại đại doanh, lúc này thức dậythậtsớm. Lần này ngược lạikhôngnáo loạn kêu Ngọc Châu thức dậy đưa tiễn, bản thân lặng lẽ mang theo thị vệ lập tức rờiđi.
Chẳng qua khi sắp ra cửa, lại gọi thị vệ tới, chỉ dặn dòhắnnếu Bạch thiếu lại đến bái phỏng, có thể trực tiếp ngăn cản trở về,khôngđược đểhắnvào cửa, dặn dò xong liền yên tâm về quân doanh.
Ngọc Châu lại hiếm khi được ngủ thẳng giấc, cuối cùng là do Giác nhi đánh thức, Giác nhi hơi vén mànnhỏgiọngnói: “Lụccônương, mau thức dậy, lão phu nhân lại tới nữa.”
Ngọc Châu nghe vậy, ngược lại mở to mắt, Giác nhi nhanh nhẹn hầu hạ người rửa mặt, chải đầu đơn giảnmộtchút, mặc xong quần áo, quấn tóc đơn giản, liềnđira ngoài gặp khách.
LạinóiTiêu lão thái thái kia, ngày đó sau khi gặp mặt Ngọc Châu trở về tính toánmộtlần, cảm thấy ngoại trừ Ngọc Châu có biện pháp tạm thờikhôngcó cách nào khác. Đến nỗiđãnhiều ngàyđilại các nơi thu được nợ năm xưa, ngoại trừ hơn phân nữakhôngthu hồi lại được,mộtít nợ thu được kia chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng mà muốn Ngọc Châu có phần trong mỏ ngọc, lão thái thái lạikhôngcam lòng, lần này tới đây là quyết định dứt khoátkhôngđề cập đến việc buôn bán kia, chỉ mở lời hỏi mượn Ngọc Châumộtsố bạc, nếu nàng có thể nghĩ đến tình nghĩa với Tiêu gia,thìsố bạc này đối vớimộtđại thế gia như Nghiêu gia mànóichẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc, lạinóiTiêu gia cũngkhôngphảikhôngcòn, chỉ đợi sống còn qua cửa ải khó khăn này.
Thế nhưng khi bà dẫn theo Tiêu lão gia đến bái phỏng, lại nghenóiLụccônương còn chưa rời giường, trong lúc nhất thờikhôngkhỏi nghi ngờ trong lòng cháugáinuôi nàykhôngduyên cớ ra vẻ.
Tiêu Trân Nhi trái lại tìm cơ hội vụng trộmnóivới tổ mẫu chuyện đáng thương của Lục muội đêm qua: “hiệntại xem ra, Lục muội cũngkhôngđược Thái úy sủng ái lắm, đó là làm bị thịt để trút giận, cònkhôngbiết đêm qua Thái úy có đánh nàng haykhông, bây giờđãtrưa còn chưa thức dậy…”
Tiêu lão thái thái thấy Tiêu Trân Nhi thảo luận ngông cuồng chuyện trong phòng ngủ,khôngkhỏi hung ác trừng mắt nhìn cái miệng cháugáikhôngbiết che đậy liếcmộtcái, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng cho tính toán của mình trước đó, Tiêu Trân Nhithậtrakhôngphải đứanhỏbiếtnóidối, nếuthậtnhư vậy, thế kêu Ngọc Châu mở miệng đòi tiền Thái úy, chẳng phải chuyệnkhôngcó tung tích sao?
Đợi đến khi Ngọc Châu ra tới, Tiêu lão thái thái ngược lại tinh tế đánh giá nàngmộthồi, quảthậtlà nét mặt khó nén được mệt mỏi, dường như bị dày vòthậtsự.
Trong lòng lão phu nhânkhôngkhỏi lạnhmộttrận, cảm thấy tính toán trước đó của mình ước chừng phải thất bại.
Cho nên đợi đến lúc ngồi xuống uống nước trà, khi Tiêu lão thái thái đề cập đến việc vay bạc nhất thời bị Ngọc Châu dùng lời dịu dàng từ chối, ngược lạikhôngcó cái gì quá lớnkhôngthể chịu nổi.
Chỉ thởmộthơi dàinói: “Được rồi, đứanhỏnày, lão bà tử ta đây cũngkhônglàm khó ngươi. Chỉ là chuyện ngươi đề nghị gia nhập, vẫn cònmộtvài chi tiết cần thương thảo…”
Lúc trước khi Ngọc Châu đề cập có phần trong mỏ ngọc, cũngkhônghy vọng lão phu nhân có thểkhôngnghi ngờ mà đáp ứng ngay.
Lúc này đưa ra điều kiện, cũng để cho lão thái thái kia bàn bạc cân nhắc đường sống.
Chỉ là tiếp tục có qua có lại, Tiêu lão phu nhân lại lần nữa pháthiện, trước kia cứ cho rằng nhu nhu thuận thuận, cháigáingoại nàykhôngnóinhiều lờithậtra làmộttay lão luyện trả giá mua bán,trênquyết định quan trọngkhôngnhân nhượng chút nào, nhưng lờinóitừ ngữkhôngcó nửa phần sắc bén, chỉ thông hiểu bài trí để người khác hiểu được lợi hại, kính đợi lão phu nhân tự mình lựa chọn.
Trongmộtkhắc, lão phu nhânthậthối hận, hối hậnkhôngsớm đem cháugáingoại này loại bỏ ra khỏi gia phả Tiêu gia… Lại để cho cháu trai lớn của mình cưới nàng.
Nếuthậtlà như thế,mộtbégáimồ côikhôngnơi nương tựa như vậy đương nhiên là lấy lợi ích nhà chồng làm trọng, thêm người đó đầu óc khôn khéo cùng với tài nghệ khắc ngọc tinh vi, có cháu dâu như vậy, Tiêu gia làm sao có đến nỗi mang bộ dạng thua thiệt chật vật như bây giờ?
Màmộttay buôn bán lão luyện nhu vậy, vào cửa hầu môn tướng phủ cũngthậttoi công đáng tiếc, chắc là loạiyêuthương lỏng lẻo thôi, cũngkhôngbiết có thể làm cho Thái úy đại nhân vị có tiếng có mới nới cũ kiayêuthương bao lâu…
Chính là viên thuốc hối hận khắc phục bất kỳ việc khó khăn, việcđãđến nước này nghĩ nhiều chỉ vô dụng.
Cuối cùng làm ăn giữa Tiêu gia cùng Viên Ngọc Châu cuối cùng là tổng kết lại kỹ càng, ràng buộc bằng qui định, ấn dấu tay, đến lúc đó, hai nhà nhất trí giải quyết, mà về sau Ngọc Châu cũng có thểkhônglo nguồn gốc ngọc thạch.
Quan trọng nhất vẫn là, Hồ Vạn Trù kia lại khó nhúng tay vào buôn bán ngọc thạch Tiêu gia, nếu muốn ngọc liêu ngọc thượng hạng Tây Bắc, chỉ sợkhôngcần phế liệu tìm kiếm “Phác ngọc hồn kim” nhặt thừa rồi!
Sau khi khép lại thảo luậnmộtviệc,mộtphần lo lắng Ngọc Châu cảm thấy vẫn luôn đè nén trong lòng lập tức hơihiệnra, chính là cònmộtchuyện khác vẫn luôn treo đó chưa giải quyết, đó là án oan của phụ thân năm xưa,khôngbiết tổ phụ có hiểu biết tỉ mỉ và cụ thể tình hình haykhông, người có còn lưu lại bản thảo ngọc thạch của phụ thân năm đókhông?
đangnóiviệc mua bán mà thôi, Giác nhi cũngđitheo đầu bếp mới tới chuẩn bịmộtbàn đồ ăn, rượu và thức ăn thơm nồng bố hơi, ngườimộtnhà thân tình cũng coi như bị bàn tính hạt châu mài giũamộtphen sau đó tu bổmộtchút.
Lão phu nhân nghe được Ngũcônương vui mừng phấn khởinóiđến đây mấy ngày mắt thấy tai nghe thuộc hạ Thái úy đại nhân giỏi giang, cũng cảm thấy nhà mình còn dư lạimộtgáilỡthì, nếu có thể gả cho quan tướng, chốngđivề cũngkhôngtồi, đương nhiên vẻ mặt đối với bà mối tương lai Ngọc Châu ôn hòa hơn nhiều.
Khi nghe thấy Ngọc Châu hỏi có lưu lại bản thảo của phụ thân nàngkhông, ngược lại nghiêm túc nghĩ nghĩnói: “Tổ phụ ngươi lưu lại bản vẽ khắc ngọc rất nhiều, đại đa số đều đóng lại thành sách, đặt trong cửa hàng ngọc nhà chúng ta, để cho các đại sư ngắm nhìn để tạo hình. Chỉ là gần đây nhấtđãcầm hết mấy cửa hàng, ta suy nghĩ đó là di vật của tổ phụ ngươi, liền gọi người sắp xếp mấy rương lại chuyển về Tiêu phủ, nếu ngươi muốn xem, có thể quay lại nhà cũ Tiêu gia ở Tây Bắc. Khuê phòng ngươi, ta vẫn còn để lại cho ngươi, tính tương lai gả chồng cho ngươi, cũng vẫn làcônương Tiêu gia chúng ta nha!”
Ngọc Châu nghe vậy, ngược lại cười cảm tạ tổ mẫu.
Kỳthậtdùkhôngvề Tiêu gia, nàng vẫn muốn quay lại Tây Bắcmộtchuyến, Phác ngọc hồn kim,khôngthể chỉ có ngọc màkhôngcó kim.
Khối kim loại cứng rắn kia, ngược lại khiêu khích lòng nàng muốn hợp tác cùng Vương gia.
Lạinóiđến Thái úy,mộtđường giục ngựađinhư bay, kèm theomộtloạt gió buổi sớm mai, đầu óc càng thêmrõràng, đợi đến sau khi về doanh trại, liền gọi tới Phó soái Ôn Tật Tài tới giải thích.
Ôn Tật Tài mới từ sau lần thất bại kia, ở trong quân doanh vẫn luônkhôngthể ngẩng đầu, tuy rằng bởi vì quân công trước kia được miễn tử tội quân pháp, nhưng mà ánh mắt khinh bỉ nhiều đồng bào trước mặt, trong lòng vẫnâmthầm nén giận.
Nghiêu Mộ Dã đương nhiên biết tâm tưhắn, lập tức hỏihắn: “Ôn tướng quân, ngươi có bằng lòng lập công chuộc tội?”