Edit: Kir
Nghe lời cắt ngang cuộc nói chuyện của Thụy Quốc phu nhân, Ngọc Châu cứ nghĩ rằng cuộc thảo luận bí mật này chắc sẽ tạm thời hạ màn, nhưng không ngờ là có một người khác mở miệng nói: “Nếu như năm đó Thái úy đại nhân lấy Viên Hi tiểu thư thì thật ra cũng tốt, dù sao đều là thế gia. Làm sao đến nỗi như bây giờ, hắn cưới một thứ tộc rồi tính tình thay đổi lớn. Vốn là thế gia đệ nhất kinh thành mà lại rơi xuống tình cảnh làm bạn với đám thứ tộc…”
Nói đến chuyện này, lập tức lại gợi lên sự hào hứng của các vị phu nhân: “Gần đây khi đang tuyển chọn người cho vị trí trống ở Hộ Bộ, Thái úy lại đi can gián, mở một cuộc thi nhỏ, bất luận sĩ thứ đều có thể tham gia. Quan viên trúng tuyển đều sẽ được quyết định dựa theo kết quả cuộc thi. Cuộc thi này đều hỏi về mấy chuyện đồng áng, gieo trồng mùa vụ xuân hè, nhóm đệ tử thế giá quý tộc làm sao có thể am hiểu được chuyện tầm thường như thế? Đương nhiên kết quả là không có một ai được tuyển chọn!”
Một người khác lại nói tiếp: “Còn không phải sao? May mắn đó chỉ là tuyển người cho vị trí trống ở Hộ Bộ, chứ nếu sau này mà quan lại các bộ đều tuyển chọn như vậy thì chẳng phải đệ tử của mấy nhà chúng ta đều phải để ở trong nhà không dùng tới rồi sao?”
Xét cho cùng, những lời đồn không liên quan gì trước đó đều không quan trọng, rõ ràng thứ khiến cho các quý phụ ở đây lo lắng chính là thái độ đối đãi của Nghiêu Mộ Dã đối với nhóm thế gia có chuyển biến.
Nghiêu Thái úy chẳng bao giờ gần gũi với thứ tộc hiện tại đột nhiên có thay đổi lớn như vậy, nói kiểu gì cũng có chút liên quan đến tiểu thương phụ xuất thân ti tiện mà hắn mới cưới về kia.
Ngọc Châu từ từ đứng dậy. Bởi vì Nghiêu Mộ Dã không thích phụ nhân hỏi đến việc chính sự nên nàng không hề biết đến chuyện mà những người này đang thảo luận ở ngoài khoang thuyền. Thì ra ngày ấy khi nàng mở lời kiến nghị với Nghiêu Mộ Dã, rốt cuộc là hắn vẫn nghe lọt tai.
Có điều hiện tại nghe xong lời oán giận của các quý phụ ở bên ngoài, đột nhiên Ngọc Châu hiểu rõ được nguyên nhân trước đó Nghiêu Mộ Dã ngoan cố không gần gũi với thứ tộc.
Năm xưa Ngụy triều có thể duy trì được hoàn toàn là dựa vào sức của mấy đại thế gia.
Mà hiện tại cho dù là bất kỳ một dòng họ nào khiêu chiến căn cơ triều chính của mấy đại thế gia này thì chẳng khác nào đang lay động một cái dây leo đang quấn quanh cây cổ thụ già. Cái cây kia và dây leo đã sớm quấn thành một thể thống nhất, khi nhổ dây leo ra thì rất khó để không làm tổn thương cây cổ thụ. Thế nhưng nếu cứ mặc kệ như thế, sớm muộn gì cây cổ thụ già cũng sẽ bị đám dây leo lòng tham không đáy quấn chặt cho đến chết…
Ngọc Châu có thể chắc chắn rằn cho dù là người nào đứng ra lay động thì cũng khó mà tránh khỏi cái bêu danh là ‘phá cây’.
Giờ khắc này, bỗng nhiên Ngọc Châu phát hiện rằng thực ra thì không phải Nghiêu Mộ Dã không lắng nghe lời khuyên mà là bản thân nàng nhìn mọi việc quá mức giản đơn.
“Chư vị thực sự nhàn rỗi đấy nhỉ! Chuyện nhà, chuyện nước của tại hạ đều muốn nhọc lòng cơ đấy. Nếu đã vậy thì Nghiêu mỗ thật muốn mời lão gia của các chư vị phu nhân đến một lần, cẩn thận nghe lời khuyên ngăn của chư vị, miễn cho tại hạ làm việc không có thể thống khiến chư vị nhìn không vừa mắt!” Một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Vốn dĩ là một buổi gặp mặt nhỏ đượm không khí riêng tư, đột nhiên lại bị giọng nói ấy mạnh mẽ cắt ngang.
Chư vị phu nhân vừa ngẩng đầu lên thì cực kỳ hoảng loạn. Người chậm rãi đi lên từ một cầu thang khác của khoang thuyền lại chính là đối tượng mà các nàng đang hào hứng bàn tán - Thái úy đại nhân.
Lúc này các quý phụ vốn đang nhàn hạ lập tức hoảng sợ, âm thầm bực bội vì sao tôi tớ ở khoang thuyền không ngầm níu giữ bước chân của Thái úy đại nhân, lại để cho hắn đứng ở cầu thang nghe hết lời của mọi người!
Thực ra chuyện này không thể trách được đám tôi tớ. Thật sự là hiện tại đang đúng lúc xuôi dòng theo gió, mà các nàng lại chẳng hề lén lút núp trong phòng trà, tiếng nói của bọn họ theo gió truyền đi rất xa, khó trách Nghiêu Mộ Dã đang tới đây tìm phu nhân lại nghe được những lời ‘chân thành’ này.
Dưới ánh nhìn từ đôi mắt phượng của Nghiêu Mộ Dã, các quý phụ đều vô cùng sợ hãi, không ai tiếp lời, chỉ vội vàng thi lễ với hắn rồi rào rạt tan đi như đàn chim.
Nghiêu Mộ Dã đứng ở mũi thuyền chốc lát liền thấy Ngọc Châu ẩn mình trong khoang thuyền đi ra, vẻ mặt có hơi chăm chú, hắn biết bởi vì nàng cũng đã nghe được hết những lời vừa rồi.
Ngọc Châu lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, im lặng thật lâu.
“Ta không cùng Viên Hi…”
“Ta không nên khuyên Thái úy tuyển chọn…”
Hai người đột nhiên mở miệng cùng lúc, lại đều là muốn giải thích cho đối phương một chút…
Nghiêu Mộ Dã chợt nhận ra điều mà tiểu phụ nhân này để ý lại là chuyện chính sự ở nửa đoạn sau mà các quý phụ kia bàn bạc, nhất thời trong lòng dấy lên một cảm giác chua xót!
Lẽ nào căn bản là nàng không quan tâm đến quan hệ trước đây của mình và Viên Hi kia sao? Hắn tức khắc lạnh lùng mượn cớ nói: “Mặc kệ là nàng có quan tâm hay không, ta và Viên Hi kia chỉ từng có một khoảng thời gian qua lại với nhau chứ chưa hề có chuyện cẩu thả gì phát sinh để cần phải dùng máu bồ câu gì đó.”
Về chuyện này, đúng là Ngọc Châu thật sự chẳng nghĩ tới, không khỏi trợn to mắt.
Nghiêu Mộ Dã nhíu mày giải thích: “Lúc trước, mẫu thân nhìn trúng nàng ta, muốn cưới vào phủ. Nếu đã như vậy thì tất nhiên ta lấy lễ đối đãi…” Ý của hắn cũng rất dễ hiểu, lúc ấy hắn cho rằng nếu sớm hay muộn Viên Hi đều để cho hắn ngủ cùng thì tội gì phải kém cỏi, nhất thời nóng lòng?
Lời này của Nghiêu Mộ Dã đúng là nói không sai, lúc ấy tuy rằng khi hẹn hò lén lút với Viên Hi cũng sẽ thân mật một chút nhưng không hề làm đến bước cuối cùng.
“Hơn nữa Bạch Thủy Lưu không phải tên ngốc. Hắn ta qua lại với vô số hồng nhan, chẳng phải một tiểu tử không có kinh nghiệm, chẳng lẽ lại không phân biệt được bong bóng chứa máu bồ câu? Nếu như Viên Hi và ta thật sự có chuyện kia, hắn ta sĩ diện như vậy, người luôn tranh cao thấp với ta thì sao có thể thật sự cưới nàng ta về làm thê tử cơ chứ?”
Ngọc Châu yên lặng lắng nghe, nàng biết Nghiêu Mộ Dã không phải đang chột dạ mà nói dối và giải thích như mấy vị lão gia khi bị chính thất bắt quả tang. Hắn nói không cùng Viên Hi lên giường thì có lẽ đúng thật là thế.
Nhưng kể từ đó, tuy rằng trong lòng Ngọc Châu gạt đi được một tảng đá nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái: “Vậy lúc trước Thái úy đại nhân qua lại với ta, mới gặp mặt đã mở miệng mời mọc mây mưa Vu Sơn… Là vì thấy không cần lấy lễ đối đãi với ta?”
Nghiêu Mộ Dã chợt phát hiện bản thân đã làm chuyện ngu xuẩn, giải thích nợ tình phong lưu trước kia, thật giống như đè xuống quai gáo lại khiến thân gáo nổi lên vậy đó! Ước chừng là nói kiểu gì thì cũng sẽ lộ ra sơ hở mà thôi.
Có điều ban đầu khi hắn quen biết Ngọc Châu đúng là chỉ ôm cái ý nghĩ vuốt ve phụ nhân này vài lần mà thôi, làm sao biết được càng ăn phụ nhân này lại càng nghiện như thế? Hiện giờ là hận không thể lúc nào cũng ngậm ở trong miệng.
Từ xưa đến này Nghiêu Mộ Dã vẫn luôn thông minh, lập tức xoay chuyển, tuyệt đối không nhắc lại chuyện trước kia, chỉ mở miệng nói: “Đó là bởi vì Châu Châu quá mức xinh đẹp, khiến người ta khó có thể tự chủ được. Sau khi ta quen biết nàng thì không hề thân mật với nữ tử nào khác. Còn những người qua lại trước khi quen nàng thì đừng để ý tới làm gì. Nếu biết Châu Châu từ sớm thì ta đã cưới nàng vào phủ từ lâu rồi, làm sao còn để tiện nghi cho mấy kẻ hư hỏng khác cơ chứ?”
Cái tên nam nhân nhìn như cao ngạo này, một khi đã nguyện ý thì đúng là có thể dụ cho ngươi không kiềm chế được phải bật cười. Ngọc Châu liền cong khóe miệng nói: “Nếu quen biết từ sớm, khi đó ta còn nhỏ, chẳng lẽ Thái úy cũng nhẫn tâm ra tay sao?”
Đúng là Ngọc Châu nói có lý, đây cũng là một chuyện không được vui khác của Thái úy. Phụ nhân này tuy là gả lần hai nhưng so với mình thì tuổi tác coi như còn nhỏ. May mà tính tình nàng xem như trầm ổn, không thì chẳng phải sẽ là độ tuổi thất thường như muội muội Nghiêu Xu Đình đó sao? Phải quản chặt một chút mới được, tránh cho đám ăn chơi trong kinh thành dùng lời dối trá ngon ngọt lừa đi mất.
Thế là hắn bèn nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, theo cầu rộng bắc ngang hai thuyền mà trở về thuyền của Nghiêu phủ. Đợi đến khi vào trong khoang thuyền, hắn lại thân mật một cách mạnh bạo với tiểu phụ nhân này, để cho nàng biết rõ rằng hiện tại nàng không còn nhỏ, hắn thực sự có thể ra tay đấy!
Sau khi triền miên trên giường xong, tất nhiên Ngọc Châu nói ra lo lắng của bản thân mình, hối hận không nên nhiều lời đưa ra lời khuyên phân công cho thứ tộc với Thái úy.
“Đừng nghe lời nói của mấy phụ nhân kiến thức nông cạn kia. Giống như nàng đã nói, đúng là Bạch gia có phân công cho một vài thứ tộc, nhưng bọn họ đều đảm nhận chức phụ, không thể hiển quý như nhóm đệ tử thế gia được Bạch Thủy Lưu phân công. Hơn nữa đám người kia còn đa phần là hạng người đầu cơ trục lợi, miệng mồm khôn khéo. Ở trên quan trường, nhiều lợi thì hợp mà ít lợi thì tan, nhìn mãi cũng quen rồi. Thay vì noi theo Bạch Thủy Lưu ban chút ơn huệ nhỏ bé để lung lạc lòng người thì không bằng đơn giản buông tay chân ra, bắt đầu dùng đám người có học vấn và tài năng thực sự.”
Cuộc thi lần này bởi vì là hắn đưa ra lời khuyên cho nên cũng do hắn làm chủ, đề thì cũng là do hắn soạn. Lúc trước ở Tây Bắc, khi đóng quân dựng đồn điền, Nghiêu Mộ Dã đã tích lũy được không ít kinh nghiệm đồng áng, đề thi ra đúng trọng tâm, vừa có thường thức dân sinh, vừa có câu hỏi về phương châm trị quốc, hơn nữa còn kiểm tra công bằng. Các thí sinh được tuyển chọn trúng cũng thật sự khâm phục vị quyền thần thế gia cao ngạo lạnh lùng trong lời đồn này, đều kiêu ngạo vì bản thân chính là môn sinh của Thái úy đại nhân.
Cuộc thi lần này hoàn toàn thay đổi tục kế thừa của thế gia hoặc là cách làm dẫn dắt sử dụng môn khách nhà mình trước kia, càng làm cho các thí sinh tham gia thi cử cảm động đến rơi nước mắt.
Đây chính là sự cảm động và tự hào vì cuối cùng thì tài hoa của mình đã được quý nhân thưởng thức và trọng dụng, những kẻ khéo mồm khéo miệng ưa nịnh hót người quyền quý hoàn toàn không thể so sánh được.
Mà đám đệ tử thứ tộc được trúng tuyển này còn chưa bị quyền lợi quan trường tiêm nhiễm làm mất bản sắc, từ những phân tích và trình bày của bọn họ có thể thấy từng người bọn họ đều mang trong mình một hoài bão. Đây chính là nhóm ‘máu mới’ đầu tiên mà Nghiêu Mộ Dã chiêu mộ, nhất định sẽ rót sức sống mới cho Đại Ngụy già nua, nặng nề này.
Nghe xong lời hắn nói, Ngọc Châu rúc ở trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy ngọt ngào. Bởi vì nàng phát hiện ra hiện tại nam nhân này đã có kiên nhẫn để giải thích với mình suy nghĩ trong lòng hắn.
Thật ra nếu nghiêm túc xem xét, nhìn xuyên qua bề ngoài cao ngạo gợi đòn của người nam nhân này thì hắn thực sự không tính là một nam nhân bảo thủ...
Ngọc Châu từ từ duỗi tay ra ôm lấy eo hắn, cắn khẽ một cái lên chiếc cằm đẹp đẽ của hắn, khiến cho Thái úy đại nhân nhướng mày, hung hăng hôn vài cái xuống đôi môi anh đào của nàng.
Sau khi các quý phụ bị Thái úy đột kích tiệc trà nhỏ lần này thì trên thuyền tạm thời không còn buổi tụ tập nào nữa.
Ngọc Châu lại được thanh tịnh, khi rảnh rỗi thì tán gẫu với cô em chồng, ngắm phong cảng hai bờ sông.
Đợi đến khi tới hành cung đã là hai ngày sau. Nơi này dựa vào bên sông, lại có địa hình núi đồi, quả nhiên là một nơi ở mát mẻ.
Sáng sớm tổng quản đại nội đã sắp xếp ổn thỏa hết phòng ốc cho các vị quý nhân. Nghiêu Thái úy được phân tới một sân viện sát bên nhà thủy tạ, phòng ốc rộng rãi.
Cô em chồng Xu Đình ở một viện nhỏ khác kề bên. Còn đôi phu thê mới cưới Bạch gia, không biết vì sao mà phòng ốc của bọn họ cũng rất gần phu thê Nghiêu gia. Có khi vừa ra sân là đã chạm mặt cô dâu Bạch gia.
Nếu là trước đây, tuy Ngọc Châu sẽ không nói gì nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Nhưng sau khi nói rõ mọi chuyện với Thái úy, hiện tại Ngọc Châu lại hoàn toàn chẳng thèm để ý tới Viên Hi. Chuyến đi này của nàng không phải đơn thuần chỉ có dạo chơi, trong lòng còn canh cánh chuyện Nhị tỷ hồi cung sinh con.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com