Nhưng mà Thái úy cũngkhôngquá để ý tới, chỉ ôm chặt nàng vào lòng,nhẹgiọngnói: "khôngsao,khôngcần cố kỵ ánh mắt người khác.."
Câunóiđó của Nghiêu Mộ Dã vốn là lờithậtlòng, dù sao từnhỏđến giờhắncũngkhôngtừng quan tâm người khácđangnghĩ gì hayđangnghị luận những gì. Nếu người phụ nữ này tự ti, chỉ thích trốn trong bóng tốikhôngdám ló mặt ra bên ngoài,thìhắnlại càng muốn làm cho nàng thong thả thoải máiđidạo dưới ánh mặt trời ấm áp.
Ngày đó, Nghiêu thiếu tiếp tục ngủ lại khách điếm. Ngọc Châu cảm thấy có chút đau đầu, nàngrõràngđãbáo cho biếthắnnguyệtsựmìnhđangtới,khôngbiết vì saohắncòn hưng trí bừng bừng đến khách điếm này để ngủ qua đêm.
Đợi đến khikhôngkiềm được cất tiếng hỏithìNghiêu thiếu lại thản nhiên như thường trả lời: "Nơi đây mặc dù thô sơ, nhưng lại có tình thú hơn hẳn."
Trải quasựtinh tế tỉ mỉ bày biện của Cẩm Thư, bên trong gian khách điếmđãthay đổi bộ mặt hoàn toàn mới.trêngiường trải chăn phủ gấm mềm mại thoang thoảng hương thơm,trênbàn cũng đàn hương đốt thượng hạng.
Ngọc Châu vốn cần thời gian để tôi luyện và vẽ thêm vài phác hoạ để chuẩn bị cho cuộc thi đấu vòng loại, nhưng cuối cùng vẫn bị Nghiêu thiếu vừa dỗ vừa lừa lăn lộntrêngiường.
Ngọc Châu nhớ tới bàn tay mỏi nhừ sáng nay của mình, vội vàng giành mở miệng trước, chỉ lắp bắpnóinóitay nàng vẫn còn mỏi, có thể cho nàng thêm ít thời gian, hãy tiếp tục chơi đùa kiểu như thế haykhông.
Nhưng khi Nghiêu Mộ Dã ngheđược lời ấy, lại chỉ cười khẽ hôn lên bờ vai thơm của nàng,nóimấy ngày tớikhôngcần làm phiền bàn tay mềm mại của tiểu thư, nàng chỉ cần yên lặng nằm hưởng phước,khôngcần vất vả như thế nữa.
Ngọc Châu nghe được cái hiểu cáikhông, nhưng cũngâmthầm đoán đượchắnđangám chỉ cái gì, đương nhiênkhôngchịu thuận theo, nhưng cũng đành phải nằm dưới thân Nghiêu Mộ Dã, mặt như ánh nắng chiều....
Yến hội được diễn ra vào trưa ngày thứ hai. Nhưngkhôngphải là tiệc rượu của buổi trưa hay tối thường thấy mà là tiệc trà.
“Dưới trúc quên thơ chỉ uống trà, khách say quên cả ánh chiều tà’ Tiệc trà này mặc dùkhôngđãi món ngon đầy bàn, nâng ly cạn chén cực kì náo nhiệt giống như tiệc rượu.
Các vị tân khách sau khi ăn bữa chính ở tại nhà, mới,đến đây dự tiệc trà, tuy thiếu oanh ca yến hót nhưng lại thêm mấy phần u tịnh thanh nhã, toàn nhờ cácnhân vật nổi tiếng thanh cao nhã nhặn đảm bảosựphấn khích của buổi tiệc trà.
Chủ tiệc trà lần này là do Nghiêu đại thiếu Nghiêu Mộ Hoán chủ trì, lớn hơn Nghiêu Mộ Dã năm tuổi, tuy rằng thân kiêm luôn chức tộc trưởng của Nghiêu gia, nhưngtrênthực tế quảthậtvui vẻ thanh nhàn,khôngthích quảnsựvụ trong tộc.
Nhưng từ thuởnhỏy si mê thư pháp, mười lăm tuổiđãtự nghiên cứu ra kiểu chữ tự thể mới đặt tên là Mộ, được đặt bên trong tấm liễn lớn treo bên trong Tàng Thư các, từ đó khá lưu hành kiểu chữ của Nghiêu đại thiếu trong dân gian.
Hôm nay y cố ý mở tiệc trà ở Trúc Uyển, có thể trở thành khách mời của Nghiêu đại thiếu đương nhiên cũng là những nhân vật nổi tiếng của giới thi hoạ, tài tử phong nhã đương thời,
Nhưng nếu muốn vào bên trong Trúc Uyển ngoại trừ phải có thiệp mời của chủ nhân,thìphải tự tay họamộtbức tranh, xem như đáp lại ý nghĩa chính của buổi tiệc trà hôm nay, nhưngkhôngđược kí tên.
Khi Nghiêu Mộ Dã và Ngọc Châu cùng nhau xuống xe ngựathìlập tức có tôi tớ vội vàng chạy đến dẫn khách đến trước án thư để vẽ tranh.
Tiêu đề lần này là họa tuyết, được phép sử dụng những dòng nước từtrênnúi chảy xuống, hoa cỏ, chim muông để phụ trợ, nhưng nhất định phải theo đúng chủ đề mà chủ bữa tiệc đưa ra.
Nghiêu Mộ Dãđãquen với lối hành xử phức tạp dông dài của đại ca nhà mình. Khi nghe hạ nhân báo ý nghĩa chân chính của buổi tiệc trà lần này, lấy chủ đề là "Tuyết", lập tức vung bút vẽ ngaymộtbức "Viễn Sơn Áp Tuyết", diễn tả khung cảnh tuyết rơi vàomộtbuổi chiều tà củamộttòa thành.
Bình tĩnh mà xemthìvị Nghiêu nhị thiếu này cho dùkhôngphải người có quyền khuynh triều dã, con em danh môn thế gia,thìchỉ bằng những nét vẽ đó thôi cũng đủ lập cửa hàng buôn tranh. Dù bức trường tùng đồ treo bên trong biệt quán, hay bức Mộ Hàn đồhiệntại đều có phong cách quý phái riêng.
Khihắnđiểm những nét bút cuối cùng, liền cúi đầu hỏi Ngọc Châu: "Tay của nàngđangbị thương, thế có thể vẽ đượckhông? Nếukhôngvẽ được cũngkhôngsao."
Ngọc Châukhôngmuốn mới đến nơi đâyđãphá hỏng quy tắc nơi này làm người ta chú ý, vì thế gật gật đầu, tay trái chấp bút, ởtrêngiấy Tuyên Thành điểm những đoá hoa mai, vẽ ramộtbức Nghênh phong ngạo tuyết Tịch Mai đồ.
Đây là họa tác thuởnhỏnàng hay dùng để luyện tập, cho nên lúc này dù dùng tay trái để hoạ cũng thuận buồm xuôi gió.
Đợi đến khi bức tranh được hoàn thành, nàng liền theo phía sau Nghiêu Mộ Dãđitheo con đường mòn quanh co,đitới tiệc trà bên trong Trúc Uyển.
Nghiêu thiếu khi bước vào trong cũngkhôngxem là sớm, buổi tiệc tràđãbắt đầu, cókhôngít tân kháchđangtụm năm tụm ba đàm luận. Bọn họ vốnđangcao giọng tâm tình, khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Nghiêu Mộ Dã xuấthiệntại rừng trúcthìkhôngkhỏi sửng sốt.
Nghiêu Mộ Hoán trước hết cườinói: "Hôm nay sao lại thế này? Đệ cũng đến đây tham gia, có lẽ đại quân trận đầu báo cáo thắng lợi, đệ vui mừngkhôngthể tự kiềm chế, nên đến tham gia tiệc trà xã giao của đám rảnh rỗi bọn ta?"
Bên cạnh Quảng Tuấn Vương vừa ngủ dậy, cũngđãquên chuyện bực mình hôm qua với bạn tri kỉ, chỉ cườinói: "Nghiêu đại, đừng trêu đùa nữa, nếuđãđợi được quý nhân hiếm có, càng phải nên dâng trà thơm nhiệt tình chào đón, nếuhắnta chơi vui, về sau tất nhiênsẽthường đến hơn."
Lời này dẫn tớimộttrận cười đùa phụ hoạ của mọi người. Nhưng tràng cười đột ngột dừng lại khi nhìn thấy bóng dáng thướt tha, váy dài yểu điệu đứng phía sau lưng Nghiêu Mộ Dã.
Tiệc trà xã giao lần này,khônggiống như việc giao tế giữa các quan viên, coi trọng nét thanh nhã của thiên nhiên, những nam tửđangngồi ở đây đềukhôngđội ngọc quan, chỉ dùng khăn lụa cột tóc, thậm chí có người dạng chân mà ngồi. Mà các tài nữ đương thờihiệnnay cũngkhôngmặc cẩm y hoa phục, ai nấy thong thả thoải mái.
Nhưng nếunóivề "Phiêu dật thoát tục" vậythìphải kể đến vị nữ tử do Nghiêu nhị thiếu mang đến, chẳng những dung mạo thanh lệ, hơn nữa mặc quần áo mặc dù là đơn giản thô sơ, nhưng cũng rất mang dáng dấp cổ xưa của tiền triều làm người ta sáng ngời cả mắt.
Nhưng làm bọn họ ngây ngốc nhấtkhôngphải là nhan sắc chim sa cá lặn của nàng ấy, mà là Nghiêu nhị thiếu luôn thanh nhã lạnh nhạt trước mặt mọi người, lần này lại mang theo bạngáicùng đến! Đây phảinóilà chuyện kinh thiên động địa nhất từ trước đến nay, lần đầu tiên mới gặp!
Trong lòng Ngọc Châu cũng giống như những ngườiđangcó mặt ở đây, khó trách hôm nay khi ăn cơm xong chuẩn bị ra cửa, Nghiêu Mộ Dã cố ý dặn dò nàngkhôngcần cẩm y hoa phục, chỉ mặc y phục của mình là được. Những vụ khách có mặt nơi này ăn mặc quá mức tuỳ tiện, nếu mình chưng diệnthìđúng là thô kệch.
Trong những vị nữ khách có mặt ở đây, cũng có Nghiêu gia tiểu thư Nghiêu Xu Đình, trước đó nàng cũng từng gặp qua vị Lục tiểu thư này, cũng biết Nhị cađanglén lút qua lại với nàng ấy, nhưng hoàn toànkhôngngờ Nhị casẽmang theo nàng ấy đến loại trường hợp tụ tập đông đủ như thế này, lập tứckhôngtự chủ được đưa mắt nhìn Bạch tiểu thư Bạch Gia -- Bạch Thanh Nguyệt ở bên cạnh.
Bạch tiểu thư lần này theo gia huynh là Bạch Thủy Lưu cùng đến, nàng cũngthậtkhôngngờ Nghiêu nhị thiếu luôn luôn bận rộn lại có thể đến tham gia buổi tụ hội này, vẫn chưa kịp mừng khi thấyhắnđột nhiên xuấthiện, lại nhìn thấyhắnkhôngphải đếnmộtmình màđicùngmộtngười khácthìtrong lòngkhôngkhỏi sửng sốt.
Lúc trước ở thọ yến của Thuỵ Quốc phu nhân nàng cũng từng nhìn thấy Ngọc Châu, chỉ biết là vị Lục tiểu thư này tinh thông tài nghệ chạm ngọc, nhưngthậtsựkhôngngờ nàng ấy lại có thể kết bạn cùng Nhị thiếu gia...
Quảng Tuấn Vương hôm quađãgặp hai người ở khách điếm nên lúc này thấy Nghiêu nhị đến cùng với mỹ nhân cũngkhônghề ngoài ý muốn, chỉ quay sangnóivới Bạch công tử của Bạch gia: "Thấykhông, ta đâu phải bịa đặt, tiên tử quả nhiên hiếm cótrênđời!”
Nghiêu đại lang trời sanh tính hiền hoà, chỉ cườinói: "Nếuđãcó ý đến tham gia, lại đến muộn, thựckhôngnên, đến đây! Lấy trà thay rượu, phạtmộtly."
Loại tụ hội như thế này, khi bước vào rừng trúc, liền cởi ra thân phận quan hàm của thế tục, Nghiêu Mộ Dã ngoan ngoãn lấy chén trà tự rótmộtly, uốngmộthơi cạn sạch, xem như chịu phạt.
Đợi đến khui giới thiệu Ngọc ChâuthìNghiêu nhị thiếuthậtra lời ít mà ý nhiều, chỉnóiđây là Viên Ngọc Châu tiểu thư vào kinh tham gia đại hội chạm ngọc, sau đókhôngnóithêm gì nữa.
Mà Nghiêu tiểu thư cùng Bạch tiểu thư tuy rằng trong lòng nghi hoặc,rõràng là Tiêu gia tiểu thư, vì sao lại biến thành Viên tiểu thư, nhưng e ngại nếu hỏi chuyện riêng tư của người khác trước mặt mọi người đó là thất lễ, nên cũng cũngkhôngai mở miệng hỏi.
Trong lúc mọi người hàn huyên nhiệt liệt, Nghiêu nhị thiếu tựa hồ cũngđãquên chuyệnkhôngvui hôm qua, cùng Quảng Tuấn Vương lần nữa nhặt lại tình bằng hữu, cũng chuyện trò vui vẻ. Đúng lúc này, đám gia nhân sửa soạn lại những bức tranh mà tất cả các tân khách đến tham dự đưa đến chỗ của Nghiêu đại thiếu.
Nghiêu đại thiếu xemmộtlần, mỉm cười đưa lại chomộtvị lão giả bên cạnhnói: "Ông lão, ngài đến để bình tranh của mọi người, chủ đề hôm nay mọi người đều họa về tuyết, tạo thànhmộtbức giản đồ, kính nhờ ngài đến bình luậnmộtđôi lời để tang thêm phần hứng thú cho buổi tiệc.”
Vị Ông lão kia kỳthậtcũng chỉ mới khoảng bốn mươi, chính là ân sư dạy thi hoạ cho đương kim Thánh Thượng lúc còn là hoàng tử. Kiến thức về thi họa thâm sâu khó lường, hơn nữa từng làm phu tử, nên khi đưa ra lời bình cũng quen dùng những lời lẽ cay độc.
Ông lão sơ lược xemmộtlần, sau đó lựa ramộtbức Bạch Tuyết Hàn Giang Độc Điếu (Ngồi câumộtmìnhtrênsông lạnh), vuốt râu gật gùnói: "Bức họa này ý cảnh cực hay, làm người ta có cảm giác như ngồimộtmình giữa sương tuyết để tưởng nhớ đến người bạnđãqua đời…... Đây chẳng lẽ là bút tích của Đại thiếu?"
Nghiêu Mộ Hoán cười ha hảnói: "Mắt Ông lão tinhthật! Đúng là tác phẩm của tại hạ.”
Ông lão lúc này lại chọn ra bức hoạ của Nghiêu Mộ Dã, chỉ xem trong chốc látnói: "Độc lập Viễn Sơn, vừa nhìn vàođãthấy thành quách mịt mù dưới chân núi xa xa, khí phách hào hùng bậc này, đương thời chỉ có Nhị thiếu mới họa ra được.” Gặp Nghiêu Mộ Dã gật đầu khen ngợi, mọi người lại xì xàonóiÔng lão nhìn tranh như thần!
Đợi đến khi cầm bức Tuyết họa yểm song đồ (Tuyết rơi bên cửa sổ)thìông lão ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Bạch tiểu thư, cườinói: "Còn đây chắc chắn là họa tác của nữ học trò mà ta từng dạy, nét họa tiến bộkhôngít, loại khí chất man mác của tuyết rơi như thế này, biểuhiệnthuần thục lưu loát... Có phải Bạch tiểu thư hôm naykhôngđược vui, dựa theo bức họa lão phu nhìn thấy, dường như có chútcôđơn…”
Bạch Thanh Nguyệt từng theo Ông lão học tập thi họa, nghe thấy lời bình của vị phu tử ngày xưa chuẩn xác đến thế, gần như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, hai gò má đỏ lên, thấp giọngnói: "khôngcố hết sức vào đó, Ông tiên sinh khen nhầm rồi..."
nóixongthìđuôi mắt lại liếc về hướng Nghiêu nhị langđanguống trà đằng xa.
Ông lão phê bình những họa tác khác,thậtsựlà chính xác đến từng chữ của mỗi bức tranh, làm cho những người có mặt trong buổi tiệc càng thêm sôi nổi thân thiện. Nhưng khi ông cầm bức Ngạo Tuyết Hàn Mai cuối cùng lên xemthìkhôngkhỏi nhíu mày, sau khi liếc mắt nhìn vài lần, liền đem nó đặt ởmộtbên.
Quảng Tuấn Vương ở khoảng cách khá xa, xemkhôngrõ,khôngkhỏi mở miệng hỏi: "Ông lão, vì saokhôngchomộtlời bình? Đem đặt sangmộtbên là đạo lý nào?"
Ông lão lạnh nhạtnói: "Thô tục, tầm thường!khôngthể nhìn lâu, mắc công làm bẩn mắt lão phu!”
Bạch tiểu thưnhẹnhàng cầm bức họa lên, nếu công bình nhận xét, bức họa này kỳthậtvẽ cũng rất đúng chủ đề, có thể thấy được bản lĩnhkhôngtầm thường của họa sĩ, chỉ là những đóa hàn mai bên trong bức tranh, nét vẽ chẳng khác gì những họa sĩ vẽ để kiếm tiềntrênđường phố, tụckhôngchịu được, cũng khó trách Ông lão khinh thường, sợ làm bẩn ánh mắt.
Nhưng mà tranh này là của người nào? Kỳthậtlúc này những bức tranh còn lại chờ lời bìnhđãkhôngcòn ai, thêm nữa những vị khách có mặt ở đây đều là người quen, đều biết phong cách của nhau, chỉ nhìn qua thôi là cũng đủ biết bức họa thuộc về người nào. Nênkhôngkhỏi đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng mỹ nhânđangngồi yên bên cạnh Nghiêu Thái úy.
Tác giảnóira suy nghĩ của mình: Ngọc Châu bày tỏ, thế giới của Nghiêu nhị thiếu, ta có chútkhôngquen với khí hậu, trả hàng có muộnkhông?