Những lờinóicủa Nghiêu Mộ Dã thựcsựNgọc Châu nghe cũngkhônghiểu lắm. Nhưng nhìn ánh mắt củahắn, trong lòng nàng cũng hiểu câunóiđó cũngkhôngcó ý gì tốt, tuy nhiên lúc này bị lờinóicủahắnlàm cho tính ương bướng nổi dậy mấy phần, thấp giọng khẽnói: “Thái Uý nên nhanh lên, đừng lề mềsẽlàm chậm trễ thời gian.”
vành tai và tóc mai quấn quýt vào nhau, ngậm lấy đôi môianhđào của nàng, triền miên quấn quýt,khôngngừng nỉ non: “Châu Châu.”
Mà khi nàng thử đứng dậy mặc quần áothìNghiêu Mộ Dã lại đem nàng ấn trở vềtrêngiườngnói: "đãbệnh đến thế rồi, còn cậy mạnh cái gì? Vật dụng của nàng tađãdọn vào phủ hết rồi, cái khách điếm rách nát kiakhôngcần trở về đó làm chi nữa!"
Vốn cũngkhôngđể ý lắm. Nhưng khi nghe hạ nhân bẩm báo bên sân viện của con trai dường như xảy ra chuyện,
Khi ma ma mang quà nườm nượp đến, Nghiêu Mộ Dãđangcùng Ngọc Châu ăn cơm.