Đầu tiên là Nghiêu Thái úy đột nhiênnóimuốn cưới Lục tiểu thư, sau đó là luống cuống chân tay chuẩn bị, làm cho bọn nha hoàn các nàng hậnkhôngthể mọc thêm mấy tay mấy chân. Nhưngkhôngđến hai ngày, cũng lại từ cái miệng của Thái úy đại nhân, đuổi Lục tiểu thư ra khỏi phủkhôngchút lưu tình, cũngkhôngchừa xíu mặt mũi nào. Càng nghĩthìGiác nhi lại càng cảm thấy người bị nhà chồng đột ngột từ hôn là mình, mà tức giận đến mức run người, ngồitrênxe lừa mà giọng run runnóivới Lục tiểu thư: “Lục tiểu thư, chúng takhôngnên tức giận! Cái loại nhà cao cửa rộng này vốnđãkhôngthể sống chung với chúng ta,hắnta lật lọng như vậy cũng tốt, bằngkhôngđể đến lúcthậtsựgả qua đó, chẳng phảisẽhủy hoại tuổi thanh xuân của tiểu thư hay sao?”
Ngọc Châu chỉ cười gượng gạo, phân phó xa phuđiđến khách điếmnhỏtrong thành nghỉ chân trước, nghỉ ngơimộtđêm mới quyết định.
So với Giác nhi, có rất nhiều chuyện mà nàng cần phải đắn đo.hiệngiờ nàng cùng Nghiêu giakhôngriêng chỉ là tầng quan hệ kia, còn có liên hệ đến việc mua bán ở cửa hàng nữa.thậtsựlà có thể đánh gãy xương nhưng lạikhôngthể cắt đứt gân cốt (*). Đợi đến mai, nàng phảiđitìm chưởng quầy của Nghiêu gia giải quyếtmộtsố sổ sách, kế tiếp nên làm thế nào để tự mình chuẩn bị mở cửa tiệm buôn bán đều là chuyện rất nhức đầu, cần phải chậm rãi làm từng bướcmột…
(Câu này ýnóilàđãcó liên quan đến nhau rồi, dù có muốn cắt đứt cũngkhônghề dễ dàng, nhất là liên hệ tình cảm lại càng khó cắt đứt hơn.)
Chờ vào khách điếm, sau khi dàn xếp xong tất cả, Ngọc Châu ngã xuống giường, vốn nghĩ rằng trong đầu mình nhất định chỉ là chuyện làm sao để mở cửa tiệm ngọc, nào biếthiệngiờ trong đầu nàng lại luôn luôn nghĩ đến ánh mắt mà Thái úy đại nhân nhìn chằm chằm vào mình vừa rồi…
khôngbiết vì sao, ánh mắt kia làm cho người nhìn luôn cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng mà mìnhthìcó năng lực làm được việc gì? Nàng tự vấn bản thân rằng, những gì mình có thể chođãcố gắng vét sạch đưa cho Thái úy đại nhân, nếuhắnđòi hỏi cái khác, Ngọc Châuthậtsựlàkhôngcó nhiều hơn.
Ngủmộtđêm ngon lành như thế, ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, Nghiêu phủđãphái người tới.
Người tới là gã sai vặt bên người Thái úy,hắnđưa cho Ngọc Châumộtphong thư, mở phong thư ra vừa thấy, bên trong là khế đất biệt viện ở ngoại thành.
“Thái úynói, tên họtrênkhế đất biệt viện nàyđãchuyển đổi từ lâu xem như đây là quà Thái Úy gửi tặng cho Lục tiểu thư vì nàngđãở bân cạnh ngài ấy thời gian qua.”
Ngọc Châu cau mày, trực giác lập tứckhôngmuốn nhận, gã sai vặt kia giống nhưđãbiết trước ý định của nàng, lạinóitiếp: “Thái úynói, biệt viện nàyhiệngiờ ngài ấy nhìn thôi cũng cảm thấy bẩn, nếu Lục tiểu thưkhôngmuốn nhận,thìlàm phiền tiểu thư cứ châm lửa đốt, đừng nên để ngài ấy thêm phiền…”
đãnóiđến mức này rồi, cho dù trả lạikhôngcần,thìcũngkhôngra khí thế gì, mà lại càng có vẻ quá khác người.
Chi bằng bây giờ cầm cố lấy bạc, sau nàysẽđem tất cả trả lại cho Nghiêu phu nhân, cũng coi như bổ sung vào ngân quỹ cho cái giátrêntrời của cái bình ngọc đó.
Đợi đến khi ăn xong điểm tâm sáng, Nghiêu phu nhân cũng vừa phái người tới, chỉ viếtmộtphong thư kêu Lục tiểu thư xem qua.
Đại khái ý của bà là, thằng con thứ hai của bàđãbáo với bà việc hủy bỏ hôn ước, nhưng thiệp mờiđãphátthìhiệntại lạikhôngthể thu về. Nuôimộtthằng nghịch tửđãlàm cho bà buồn phiền đến trắng cả tóc, nay Nghiêu gia lại sắp bị bẽ mặt khắp kinh thành rồi,thậtsựbàkhônggánh nổi gánh nặng này thêm nữa. Nếu Lục tiểu thư thuận tiện, xin mời qua phủmộtchuyến, để cùng bà gặp mặt thương nghị nên thu dọn đống rác này như thế nào. Hôm nay Nghiêu Mộ Dãđãđithượng triều, xin Lục tiểu thư hãy yên tâm mà tới.
Nghiêu phu nhânđãnóiđến như vậy, Ngọc Châu cũngkhôngtiện từ chối. Lập tức thu dọn sẵn sàng,đimộtchuyến đến Nghiêu phủ.
Chờ sau khi tới phòng phu nhânthìngay lúc bàđangsao chépmộtquyển kinh phậttrêngiấy đàn hương.
Thấy Ngọc Châu bước vào, lập tức cườinói: “Lục tiểu thư ngồiđi, ta chỉ cònmộtcâu nữa là xong.”
Ngọc Châu đương nhiên mời phu nhân cứ an tâm viết cho xong, rồi ngồi xuốngmộtchiếc ghế bành.
Chỉ chốc lát, Nghiêu phu nhân rốt cuộcđãchép xong, từng hàng chữ kinh văn xinh đẹp phản chiếu vào giấy đàn hương đặc chếthậtđúng là chỉnh churõràng.
Nghiêu phu nhân đặt bút xuống rồi ngồi lên ghế,nhẹgiọng chậm rãi dò hỏi Ngọc Châu, hôm qua đến tột cùng là vì chuyện gì mà con thứ hai của bà hủy bỏ hôn ước?
Ngọc Châu đương nhiênkhôngthể nào kể lại chi tiết những việcđãxảy ra, chỉ có thểnóinguyên do mìnhkhôngtốt,khôngxứng với danh môn vọng tộc như Nghiêu phủ,hiệntại Thái úy có hối hận cũng là đương nhiên, tương lại có lẽ đại nhânsẽtìm đượcmộtmối nhân duyên lương xứng hơn nàng.
nóithậtra, Nghiêu phu nhân vốn tưởng rằngcônương này bị con trai mình đuổi ra khỏi phủkhôngchừa chút mặt mũi nào, đột ngột bị hủy hôn như thế, làm bại hoại danh tiết, tất nhiên trong lòngsẽbất bình căm phẫn, khó tránh khỏisẽấm ức mà khóc thút thít. Nhưng hôm nay khi gặp mặt nhauthìcônương này tóc búi chỉnh tề, quần áo đơn giản khéo léo, đối mặt mìnhkhôngcó nửa phần giận dữ ấm ức.
Nếukhôngphải quá hiểurõtính tình của con trai bà, bất cứ ai cũngsẽnghĩ làcônương này nhẫn tâm vứt bỏ đứa con trai cao ngạo phách lối của mình.
Nghĩ vậy, Nghiêu phu nhân khẽ thở dàimộthơinóitiếp: “Thế hệ trẻ bây giờ, làm việc cũng đềukhôngbiết nghĩ trước sau, Nghiêu gia của chúng takhôngthể so với gia đình bình thường, gió thổi cỏ lay đều dấy lên sóng to gió lớn trong triều đình. Lúc trước cũng là nó làm ầm lên đòi thành hôn, ta lên danh sách rút gọn rồi lại rút gọn, nhưng các đại trọng thần trong triều đình giảm thế nào cũngkhôngxong. ện tại các lão thần trong triều đềuđãnhận được thiếp mời, giờ lạinóimuốn giải trừ hôn ước, khó tránh khỏi lưu lại cảm nhận rằng Nghiêu nhịhắnlàm việckhôngổn trọng, ngay trong lúc sắp xuất binh thế này, lòng quân lại càngkhôngthể dao động,thìbảo ta làm sao có thểkhôngưu phiền.”
Nghiêu phu nhânkhônghề có ý định trách Ngọc Châu, chỉ trần thuật từng chi tiết liên quan, lợi và hại trong chuyện này, từng chữ từng câu đều hợp tình hợp lý. Ngọc Châu nghe xong tự nhiên càng thêm hổ thẹn, nàng ngẫm nghĩ rồinói: “Nếu có thể đem ảnh hưởng của việc này giảm đến mức thấp nhất cho Thái úy, Ngọc Châu nguyện ý dùng hết sức lực hèn kém của mình.”
Hàng mày của Nghiêu phu nhân hơi nhếch lên,nhẹgiọngnói: “Biện pháp tốt nhấthiệngiờ, đó là mọi việc vẫn như bình thường. Hai người cứ thành hôn như chưa có chuyện gì xảy ra, đợi sau khihắntừ chiếnsựtrở về, hai ngườisẽhòa ly… Chỉ là biện pháp nàysẽtổn hại danh tiết của Lục tiểu thư,khôngbiếtcônương có bằng lòngkhông?”
Ngọc Châu suy nghĩnói: “Ngọc Châu vốn làmộthạ đường phụ, hòa lymộtlần hay hai lần cũngkhôngsao, nhưng ý định này của phu nhân chỉ sợ Thái úysẽkhôngđồng ý. Ngài ấy…hiệngiờ e rằng tránh Ngọc Châu cònkhôngkịp, thỉnh phu nhân nghĩ ramộtcách khác vẹn toàn hơn.”
Dường như Nghiêu phu nhânđãsớm đoán được Ngọc Châusẽnóinhư vậy, uốngmộthớp trà, cuối cùngnói: “Nếu là thế này, ta chỉ có thể báo cho các phủ rằng, bởi vì Thái úy xuất binh quá gấp gáp, sợ lễ nghi quá vội vàng, chỉ có thể đem hônsựkéo dài, đợihắnkết thúc chiếnsự,sẽtiếp tục lễ thành hôn, chẳng qua phải nhờ Lục tiểu thư hỗ trợ phối hợpmộtchút, tạm thời mang danh hiệu hôn thê của Thái úy đại nhân, đợi sau khi nó trở về,sẽtính toán thêm?”
Nếu chỉ là hư danh vài ngày, chuyện này dù có muốn thoái thác cũngkhôngđược, Ngọc Châu đương nhiên gật đầu đồng ý.
Nếu gánh vác hư danh này, việc chia lại cửa tiệm tạm thời gác lại, ý của Nghiêu phu nhân là, nếukhôngthể thành hôn, chuyện tiền bạc này xem như cũng dễ tính rồi, hy vọng Lục tiểu thư tạm thời xuất lực, nhanh chóng bổ sung lỗ thủng tiền bạc cho Nghiêu gia.
Ngọc Châu cũng gật đầu đồng ý từng chuyện.
Trước khi ra khỏi phủ, Nghiêu phu nhân ngược lại thở dàinói: “Tính tình Lục tiểu thưkhôngcó chỗ nàokhôngđể cho người ta thích, sau này người nào cướicônương,thậtsựlà người có phúc mà!”
Ngọc châu mỉm cười cảm tạ lời khen phu nhân, lập tức từ biệt ở đây.
Kỳthậtý trrong câunóicuối cùng kia của Nghiêu phu nhân,thậtra cũng dễ hiểunóiđến cùng, Thái úy hủy bỏ hôn ước lần này,thậtsựlàm cho Nghiêu phu nhân thở phàomộthơi dàinhẹnhõm. Tính khí và tính cách của Viên Ngọc Châu tất nhiên rất hợp với ý của Nghiêu phu nhân, nhưng để làm con dâu ởmộtdanh môn vọng tộc mànói,rõràng những thứ này còn kém quá xa, theo bà thấy, nếu Lục tiểu thư gả vào gia đình bình thường, mớithậtsựtốt phúc!
Sau khi thương nghị với Nghiêu phu nhân làm thế nào để thu dọn cục diện rối rắm của cái hôn lễ này, ngược lại Ngọc Châu có thể yên tâm sắp xếp các việc khác.
Mấy ngày nay, các sư phó ngọc tượng được mời đến cũng dần dầnđivào nề niếp, cửa tiệm còn chưa mở cửa, nhưngđãtiếp nhận rất nhiều đơn hàng, đều phải nhanh chóng gấp rút mà hoàn thành.
Vương lang bên kia nhất thờikhôngtiệnđithăm. Trong lòng Ngọc Châu biếthiệngiờ mìnhđangmang danh vị hôn thê của Nghiêu Mộ Dã, nên phải thận trọng từ lờinóiđến hành động, phải suy nghĩ tới thể diện của Nghiêu gia.
Ngay lúc giữa rối ren lộn xộn, ngày Thái úy xuất chinh cũng đến rồi.
Ngọc Châu tạo hình ngọc khí cả đêm, chỉ ngủkhôngtớimộtcanh giờđãthức dậy. Bởi vì hôm qua Nghiêu phu nhân phái người tới truyền tin, đại khái là Thái úy xuất chinh, nàng là hôn thê nếukhôngđến đưa tiễn, nhất địnhsẽbị làm người khác chê cười, cho nên vẫn nên đến đưa tiễnmộtchút cho thỏa đáng.
Vì thế sau khi nàng chuẩn bị sẵn sàng, lập tức ngồi lên xe ngựa do Nghiêu phu nhân phái tới, chuẩn bị đưa vị “hôn phu” xuất chinh.
Lần xuất binh này, Thái úykhôngmuốn công khai rầm rộ, càngkhôngcó làm phiền thánh giá, làm nghi thức tiễn đưa diễu hànhtrênphố gì đó Nơi xuất binh cũng là binh doanh ở ngoại ô. Bá tánh bình thườngkhôngđược tới gần.
Nhưng mà văn võ cả triều làm sao có thểkhôngtiễn? Cho nên ngoài binh doanhđãcó rất nhiều xe ngựađangđậu.
Ngọc Châu chỉ có thể xuống xe ngựa ở xa xa.
Mới vừa xuống xe ngựa, lập tức thấy Quảng Tuấn Vươngđangbước nhanhđitới nghênh đón mình.
Vừa thấy Ngọc Châu xuống xe ngựa, Quảng Tuấn Vương lập tức lộ ra tươi cườinói: “Cuối cùngđãchờ được tiểu thư tới rồi,đi, xin cho phép ta làm người dẫn đường cho tiểu thư.”
Người ngoài có lẽ chỉ coi hôn lễ của Thái úy bị lùi lại là do xuất chinh quá cấp bách, nhưng Dương Tố là bạn thân Thái úy,thìbiết nhữngẩntình bên trongrõhơn người ngoài rất nhiều!
Ngay hôm qua,hắncùng Bạch thiếu đến tiễn đưa Thái Úy trước, lúc cùng uống rượu, trong lúc vô tình Bạch thiếuđãđề cập đến việc mẫu thân mình định đến cửa tiệm ‘Phác Ngọc Hồn Kim’ để đặt ngọc phẩm,khôngbiết Thái úy có thểnóivới Lục tiểu thư là dàn xếp giúp để đơn hàng của bà làm nhanh hơn người khác đượckhông. Nghiêu nhị thiếu vừa nghe nhắc tới Lục tiểu thưthìmặt lập tức biến sắc, thiếu chút nữa bóp nát chén rượu trong tay. Cuối cũng lạnh nhạtnóirằng, mấy chuyện vặt vãnh như tehes, trước nayhắnvốnkhôngquan tâm, cònnóiBạch thiếu tựđiđến cửa tiệm thương lượngđi.
Dương Tố bình thường tuykhônggiỏi nhìn mặt đoán ý người khác, nhưng khi nghe Nghiêu nhị thiếunóinhư thế, lại liên tưởng đến chuyện hônsựdời lại, trong lòng lập tức đoán được đại khái.
Xem ra Nghiêu nhị vẫn tuân theo khí phách trước sau nhưmộtcủa mình, tuyệtkhôngbằng lòng vớimộtcuộc hôn nhân thế tục, Ngọc Châu tiểu thưhiệnnay có lẽđãtrở thành khách qua đường vội vã của mỹ nam tiếng tăm của kinh thành Đại Ngụy.
Càng suy nghĩ,thìcàng làm cho Quảng Tuấn Vương mừng rỡkhôngthôi.