Khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngọc Châu chuyển qua nhìn mình,thìNghiêu Mộ Dã thầm biết mìnhđãnóilỡ lời nhưng lạikhônghề có chút cảm giác chột dạ, chỉ thở dàinói: "Nếu muốn nổi danh, cần gì tham gia loại cuộc thi của đám thợ chạm khắc nghèo khổ muốn nhờ cuộc thi đểmộtbước lên mây đó, chỉ cần tham gia vài tiệc trà, tự nhiên danh chấn kinh thành,hiệngiờ cái quan trọng nhất mà nàng cần làm là dưỡng cho lành vết thương ở tay, liều mạngkhôngthương tiếc thân thể như thế đúng là tầm nhìn hạn hẹp mà.”
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy mình càng ở nơi này lâu chừng nàothìlửa giận mình càng thêm khó khống chế, phong độ quân tử lại càng có nguy cơkhôngkiềm giữ nổi. Lập tức đẩy Ngọc Châu ra, xoay ngườiđinhanh ra khỏi tửu lâu.
"Cao đồ của Phạm đại nhân người người đều là thợ chạm khắc thiện nghệ, muội lại bỏ gần tìm xa, đúngmộtmộtđứa trẻ chưa lớn, ngày mai, ta gọi ngọc tượng giỏi nhất của Phạm đại nhân đến đây để hoàn thành nó giúp muội là được.”
Cẩm Thưđangđứng hầu gần đó sợ đến mức ngay cả thở mạnh cũngkhôngdám, thầm nghĩ chờ Nghiêu nhị thiếu bình tĩnh lại mới dám bước đến gần.