Ngọc Châunóimộtcâu lập tức chặn lại lời Tiêu lão thái thái chưanóihết, nếuthậtsựông chủ cửa hàng là người khác hoàn toàn như lời Ngọc Châunói,thìviệc bắt đầu sử dụng huynh đệ nhà mình khẳng địnhsẽlàm cho ông chủ sinh nghi,khôngthể đáp ứng dễ dàng.
Sắc mặt bà hơi đổi, cườinói: “Nếu như vậy,thậtkhôngcần quá mức phiền phức. chẳng qua hợp tác với người khác mở cửa hàng, cần phải cẩn thận gấp bội, có chuyện gìthìthương lượng cùng người trong nhà… Thư trước con có nhắc đến việc muốn tuyển chọn mua ngọc thạch, ta cố ý dặn dò trong mỏ chuẩn bị sẵn cho con. Chỉ là gần đây trong mỏ công nhân nóng ruột lấy ngân lượng đãi tiệc, nhưngmộtlượng lớn hàng hóa đều giữ lại cho con, cũngkhôngcó buôn bán cái khác nhiều,khôngbiết Ngọc Châu con có thể đưa ngân lượng trước rồi lấy hóa đơn nhận hàng saukhông?”
Ngọc Châu nghe tổ mẫunóithậtgiả lẫn lộn, hơi mỉm cười, cũngkhôngvội vàng trả lời. Tiêu tổ mẫunóicó lưu giữ rất nhiều hàng làthật, nhưng đều giữ lại vì nàng, vật rất nhiều sản phẩmđãbị thủy phân.
Theo nàng biết,thậtra lúc trước Hồ Vạn Trù tự nhận là có thể ôm đồm việc buôn bán với hoàng thương, cho nên đầu tiên là trả giá cao cho Tiêu gia để ổn định cho khối lượng lớn ngọc thạch, thực ra là động tay động chân, đến hạn cũngkhôngmua, bấy giờ Tiêu gia tồn lại rất nhiều ngọc thạch, cố ý hại Tiêu gia lúc bấy giờ ngân lượng quay vòngkhôngcân đối, lại hạ thấp giá thu mua quặng ngọc sản nghiệp của Tiêu gia.
Tiêu Sơn xảy ra chuyện, chuyện lớn trong nhà đều rơi xuốngtrênđầu Tiêu lão phu nhân, nhưng tạm thời tìmkhôngthấy người mua có thể tóm hếtmộtlượng hàng lớn như vậy. Vốn tưởng rằng dựa vàoyêucầu của Hồ Vạn Trù thựchiệnđược, nhưng Hồ Vạn Trù mớikhôngtheo kịp ý nghĩ kỳ lạ của Hoàng thượng lần này, định ra hai hoàng thương ngọc thạch. Cho nên Tiêu giađãtrùng sinh từ chỗ chết, nếu muốn gây khó dễ cho Hồ Vạn Trù, chỉ có thể đợi Ngọc Châu ra giá cao để tiêu thụ lượng hàng lớn này.
Nhưng cửa hàng kinh doanh ngọc thạch đều biết ngọc liêu giảm chất lượng, cho dù bỏđilớp vỏ ngoài ngọc liêu cũngkhôngdám đảm bảo chất ngọc bên trong trước sau nhưmột, lúc này, muamộtlượng lớn ngọc liêu đều lường trước khi mở rasẽcó nhiều loại hình dáng, tính kỹthìkhi đósẽgiữ được ít linh động,khôngcó cái đạo lý trả tiền trước xem sau. Như vậy mua lượng lớn ngọc thạch, chỉ có thể là hai bên đều hiểurõngọn nguồn, có ăn ý sau này mới có thể tiến hành, ý là nhườngmộtbước, tích tiểu thành đại cho lâu dài.
Tiêu lão thái tháiđãnóinhư vậy,thậtsựbởi vìđãmấy tháng Tiêu giakhôngcó chi tiền công cho công nhân, nếu lạikhôngphát lương, e làsẽtiến đánh đến của Tiêu gia, cho nên cố ý làm cho Ngọc Châu niệm tình đến ân tình với Tiêu gia, ra tay trợ giúp.
Ngọc Châu trầm ngâmmộthồi, cảm thấy có vài lờikhôngnóirasẽtốt hơn, vì thế cân nhắc lờinói,nói: “Tổ mẫu yên tâm, nếu lượng lớn ngọc thạch này màu sắc ôn nhuận, phẩm chất đẳng cấp, tỷ lệ quả thực làm người vừa ý, như vậy giá con đưa ra hiển nhiên là hợp lý. Nhưnghiệntại lượng lớn ngọc thạch vẫn chưa được phán đoán,đãthảo luận phán đoán đến tiền có hơi sớm?”
Tiêu lão giathậtsựkhôngquen nhìn mẫu thân mình ép mua ép bán, lập tức hòa hoãn lên tiếng: “Cửa hàng này cũngkhôngphải do mình Ngọc Châu định đoạt, tiền bạc này là chuyện lớn làm sao mình con bé làm chủ được. Lần này Tiêu gia chúng ta gặp kiếp nạn, nếu người ta có thể đưa tay tương trợ, thu vào lượng lớn ngọc thạch này, ngay cả già trẻ Tiêu gia chúng ta cũng vô cùng cảm kích, dự đoán tiền bạc chậm vài ngày cũngkhôngsao.”
Tiêu phu nhân bởi vì con mình để lộsựthiếu tự tin như vậy, sắc mặt căng thẳng, trừng mắt tới liếcmộtcái. Ngọc Châu làm nhưkhôngthấy, mỉm cườinói: “Lần này phương Bắc chiến tranh, con tạm thờikhôngthể rãnh rỗiđiTây Bắc, nếu Tiêu phủthậtsựthiếu hụt ngân lượng, con cómộtlời, hai lão nhân gia xem có thỏa đángkhông?”
Tiêu lão phu nhânnói: “Nếu có, đừng ngạinóimộtchútđi?”
Ngọc Châunói: “Nếu hàng hóa còn chưa nhìnđãchi bạc ra, ông chủ hiển nhiênkhôngchịu. nhưng Ngọc Châu có thể khuyên ông chủ ứng trước ít tiền, danh nghĩa là cổ phần trong quặng mỏ của Tiêu gia, ông chủ đảm bảokhôngnhúng tay vào việc quản lý cùng mua bán trong mỏ, hàng năm Tiêu gia chia cho ông chủmộtít tiền lợi nhuận, hơn nữa ông chủ lấy hàng từ Tiêu gia, giá cả so với thương gia khácmộtphần mười. Hai ngài nghĩ sao?”
Tiêu lão gia amộttiếng, trầm ngâmkhôngnóichuyện. Giờđãkhác xưa, lúc trước ông tuyệt đốisẽkhôngđồng ý người khác tiến vào làm chủ mỏ ngọc, song giờ phút này nếu Tiêu gia đối ứngkhôngtốt,thìkhôngchì mấtđimộtmỏ ngọc, đó là toàn bộ Tiêu gia đều ngã xuống. Mà mẫu thân lại muốn Ngọc Châu ứng tiền trước mới lấy hàng, đương nhiên vô lý, mà tình cảnh Tiêu phủhiệngiờ lại là miêu tả chân thực nhất. Nếu Ngọc Châuthậtsựcó khuyên nhủ được ông chủ con bé chỉ lấy cổ phần màkhôngthay thế Tiêu gia, điều kiện này mànóiđối với Tiêu giađãrất là ưu đãi.
Nhưng mà điều này hiển nhiênkhôngnhư tâm nguyện của Tiêu lão thái thái. Tiêu lão thái thái cả đờikhôngchịu thua kém, thời điểm lão thái gia mấtđimộtmình chống đỡ Tiêu phủ nhiều năm,đãquennóingười khác, bây giờ chính mình lại nghe từ trong miệng cháugáinuôi dưỡng từnhỏđến lớn từ gia nhập vào, chỉ cảm thấy hết sức chói tai. Bởi vì trong lòng bà, Ngọc Châu trước sau chỉ là người ngoài, sao lại có thể nhúng tay vào tổ nghiệp của Tiêu gia? Tuy rằng sắc mặt nhìnkhôngđược tốt. Chẳng qua bà so với Vương phu nhân khéo léo hơn rất nhiều, dù bất mãn trong lòng, vẫn chưa mở miệng làm khó dễ.
Ngọc Châu nhìn sắc mặt Tiêu lão thái thái cùng Tiêu lão gia, có thể đoán được tám chín phần tâm ý của họ, mỉm cườinói: “Chuyện này lớn, Ngọc Châu cũng muốn báo lại trước với ông chủ, nếu ông chủkhôngđồng ý, Ngọc Châu cũngkhôngcó biện pháp,khôngbằng hai ngài trở về thương lượng lạimộtchút.”
Tiêu lão thái thái lần này dẫn theo Tiêu lão gia cùng với ngũcônương vì Ngọc Châu có chút tình nghĩa với hai người này ở Tiêu gia, là hy vọng Ngọc Châu có thể chiếu cố đến tình cảm với Tiêu gia, nhìn thấy Ngọc Châumộtbộ dáng “trênthương trường chỉnóichuyện làm ăn”, trong lòngđãthất vọng hoàn toàn. Lập tức uyển chuyển từ chối việc ở lại dùng cơm, lập tức muốn rời phủ.
Ngũcônương lạikhôngmuốnđi, vừa rồi nghe tổ mẫu với phụ thânnóichuyện khu mỏ ngọc với Lục muội, nàng chẳng thấy thú vị gì khi nghe.
Lúc trước nàng nghenóiLục muội với Thái úy ở bên nhau, cực kỳ kinh ngạc, tò mò Lục muội làm thế nàođitheo Thái úy đại nhân phong lưu phóng khoáng bậc nhất thế gia, Nghiêu gia là nhân gia hiển quýthậtra có thể so với Hoàng gia, nơi mà coi trọng nhất nề nếp gia đình sao, lại thế nàosẽtiếp nhận Lục muộimộthạ đường phụ như vậy? Nghĩ đến bộ dáng tuấn dật chạy như bay qua cửa thành của Thái úy kia, lạiyêusâu sắc Lục muội, nội tình bên trong, so với sách giải trí tài tử giai nhân thường xem trong hiệu sách nghèo còn hấp dẫn người hơn, lập tức nghĩ thầm trong lòng phải lén lút hỏi thăm Lục muội huyền cơ trong đó, lúc này mè nheokhôngchịu đứng dậy.
Tiêu lão thái thái nhìn thấy, cười giữ chặt tay Ngọc Châu, hướng Ngọc Châunói: “Lão ngũđãlâukhônggặp con, ở nhà cứ ồn ào muốn phải bầu bạn với con nhiều chút, cũngkhôngbiết nếu để con bé ở lại, ngược lại có bất tiện gì cho conkhông?”
Những việc tầm thường này, Ngọc Châu cũngkhôngmuốn bác bỏ tổ mẫu, cườinói: “Nếukhôngghét bỏ chỗ ở quê mùa, ngũ tỷ muốn ở lại bao lâu đều được, con ở kinh thành có thay thế tổ mẫu, cha mẹ chọn muamộtít lễ vật, tổ mẫu vừa vặn nhân dịp này có thể mang theo trở về.”
nóichút chuyện phiếm về việc nhà, Tiêu lão thái tháiđãkhôi phục vẻ mặt bình tĩnh, mở miệngnói: “Trân nhi nếukhôngmuốn trở về, ở lại đây bầu bạn với Lục muội cho tốt.”
Lời nàythậthợp ý Tiêu Trân Nhi, chinh quan khắp nơi đến đây xử lý tướng lĩnh quân vụ ở hậu phương,trênđường tới đây, xốc màn xe lên đều có thể nhìn thấy vô số người trẻanhtuấn trẻ trung tuấn kiệt, đúng là thú vị hơn nhiều so với trấn Ngọc Thạch, huống chi còn có Lục muội làm bạn, cũngkhôngcôđơn lập tức vui mừng hớn hở ở lại.
Mà tổ mẫu và Tiêu lão gia bởi vì phảiđiLâm trấn tiến hành thumộtmón tiền nợ năm xưa để quay vòng cho nguy cơ trước mắt, lúc này đây cũngkhôngở lại lâu, lập tức lên xe ngựa xuất phát.
khôngcó tổ mẫu bên cạnh trấn áp ràng buộc, Tiêu Trân Nhi chỉ cảm thấy lập tức tự do vui vẻ rất nhiều.
Đợi tỳ nữ đem hành lý nàng sắp xếpthậttốt, sau khi thay đổi quần ápnhẹnhàng hơn, liền kéo tay Ngọc Châu đến ngồitrêngiường sưởi ấmnóichuyện phiếm.
“Lục muội,khôngphải Thái úy có ý định cưới muội, mà làhắnđanglừa gạt muội? Thế nào để cho muội ở nơi trạch viện tầm thườngnhỏxíu thế này? Vừa rồi tổ mẫu dẫn chúng tađiđến trước viện, trong lòng còn nghi ngờđinhầm chỗ đấy!”
Kỳ thực sân viện này đúng là Thái úy tỉ mỉ chọn lựa, cáchkhôngxa trạch viện này là đại doanh trấn giữ quan quân biên quan, binh sĩ trong đại doanh đương nhiênsẽchăm sóc chu toàn sân viện này, hơn nữa Ngọc Châukhôngthích nhiều người hầu, hiển nhiên trạch viện càngnhỏcàng săn sóc chu đáo.
Nếukhôngthu xếp đại trạch ở nơi vắng vẻ chỉsẽdẫn trộm cướp đến cửa mà thôi!
Chẳng qua tình tiết bên trong này, Ngọc Châu ngược lạikhôngcó tâm tư giải thích cho Tiêu Trân Nhi nghe, chỉ qua loa kể rằng mình ở Nghiêu phủ làm gia sư dạy khắc ngọc, vì vậy kết giao với Thái úy, qua thời gian đượchắnquáyêu, rồi cười ngắt lờinói: “Lâu rồikhônggặp, ngũ tỷ có thểnóivề chuyện nhà chồngkhông?”
Tiêu Trân Nhi nghe vậy, ánh mắt trong tức khắc ảm đạm xuống: “Lục muội, muội cũng biết, nhà chúng tahiệntại ngay cả tổ nghiệp đều quản lýkhôngxong, lúc trướcthậtra có mấy công tử tốt cầu hôn, nhưng nghenóicảnh ngộ nhà tahiệntại, hơn nữa có người thậm chí nghe được tin tức Nhị tỷ trong cung bị thất sủng, lập tứckhôngbao giờ tới cửa… Mẫu thânnói, bởi vì do ta lúc trước kén chọn, cứ theo đà như vậy, tương lai chỉ có thể gả cho người muốn tái giá…”
nóiđến đây,gáilỡthìTiêu Trân Nhi cảm thấy bi thương từ đáy lòng, chỉmộtcáiđãoa oa khóc luôn.
Ngọc Châu nhìn ngũ tỷ khóc đến đau lòng như vậy,khôngbiết làm sao chỉ có thể lắc đầunói: “Dáng vẻthậtxinh đẹp, saokhôngcó ai muốn, làm gì phải gả cho mấy tên đồ tể? Mẫu thânnóinhư vậykhôngchừng là tức giận thôi. Nhưng mà mẫu thânnóiđúng, ngũ tỷkhôngthể quá kén chọn, đừng chỉ nghĩ gả vào gia đình làm quan, tỷ nhìn Nhị tỷ xem, có thể vào hoàng cung là náo nhiệt cỡ nào, ngược lại bên trong ấm lạnh thế nào chỉ tự mình biết, khổ sở cũngkhôngthểnóicùng ai, cho nên con em bình dân nếu tâm đầu ý hợp, đối xử chân thành với mọi người, cũng là mối lương duyên tương xứng mà!”
Tiêu Trân Nhinhỏgiọng nức nở, trong lòng lạikhôngxem trọng, tỷ muội sợ nhất ganh đua so sánh, vừa rồi nàng khóc đến đau lòng như vậy, cũng vì nghĩ đếnmộttỷ tỷđãgả cho Hoàng thượng,mộtmuội muội sắp gả cho Thái úy đại nhân quyền khuynh triều dã, đây là cảnh tượng gì chứ? Thổi quamộtcái, đối với những bá quan văn võ đó đều quyền lực nắm quyền sinh sát trong tay!
So sánh hai bên, đó là thảm kịch trong nhân gian, làm cho người ta đau đớn muốn chết.
Lập tức lau nước mắtnói: “Lục muội, muội trước tiênkhôngcần lo lắng việc mua bán ngọc thạch, tuyển cho tỷmộtnhà chồng tốt mới là việc chính, thuộc hạ Thái úy tài tuấnthậtnhiều, ngược lại còn chưa cưới chính thê? Giới thiệu cho tỷmộtvị mới là chính!”
Ngọc Châu có chútkhôngnhịn được bật cười, cái này gọi là tùy theo sắp đặt của chủ soái. Những thuộc hạ của Nghiêu Mộ Dã nàngđãtừng gặp qua, tuy rằng phần lớn là võ tướng xuất thân bình dân, nhưng mà người nào cũng mắt cao hơn đầu,trênngười cũng có loại khí thế cao ngạo giống y như Nghiêu Thái úy, dường như việc Thái úy ưu áimộthạ đường phụ nhonhỏrấtkhôngđồng ý, trong ánh mắt mang nhiều đánh giá, nếu chính nàng tùy tiện làm mai dẫn mối, rất có thể mặt mũi xám tro trở về.
Nhưng tạm thờikhôngthể từ chối được ngũ tỷ tại đây. Dựa theo tình hình Tiêu giahiệntại, nhân duyên ngũ tỷ quảthậtkhó khăn. Nếu chọn được người thích hợp, nàng vẫn nguyện ý vì ngũ tỷ mà làm maimộtmối nhân duyên.
Mấy ngày sau đó, ngược lại lại quay về thời gian trước đây, Ngọc Châu chuyên tâm điêu khắc, ngũ tiểu thư kia thường hay chen vàonói,thậtra kêu Ngọc Châu nghỉ ngơimộtlúc, tránh cho đôi mắt bị mệt chết.
Chỉ là mỗi lần khi Ngũcônương với vẻ mặt hưng phấn nhào vào trong xưởng, đều vào lúc tướng sĩ binh doanh tới sân viện đưa gạo, mì và thịt, cá, nhất là thời điểm có binh lính tháo vát bổ củi trong sân, hai cánh tay cường tráng kia, làm cho Tiêu Trân Nhi nhìn đến mặt đỏ tim đập dồn.
Chỉ có ngày hôm đó, khi Ngũcônương nhào vào trong phòng, giọng runnhẹ, dứt khoát lôi Ngọc Châu thấp giọngnói: “Được… muội muội tốt, công tử đứng ngoài sân kia là người quen cũ? Nếu nhưhắnnói, cho dùhắnlà tên nhóc con nhà bình dânkhônghề có công danh tài sản… Tỷ… Tỷ cũng nguyện ý! Nhanh đừng mài nữa! Mauđixemhắnlà người phương nào?”
Đao khắc Ngọc Châu cũng chưa kịp buông,đãbị nàng túm lấy kéo thẳng đến cửa viện. Quả nhiên thấymộtchiếc xe ngựa dừng trước cửa.
mộtcông tử dáng vẻ bất phàm đứng ởtrênxe ngựađangnóichuyện với binh lính giữ cửa, mà còn đưa công vănđiđường của mình cho tên lính kia nhìn.
Khi nhìn thấy Ngọc Châu ra tới, vị công tử kia ôn tồn lễ độ cườinói: “Lục tiểu thư,đãlâukhônggặp.”
Tiêu Trân Nhi vừa thấy Lục muội xác nhận có biết vị công tử này, lập tức phấn khởi vụng trộm nhéo tay Ngọc Châu.
Ngọc Châu lại khẽ cười khổ, ngũ tỷ nàngthậtlà,thậtđúng trước sau nhưmộtthưởng thức người cũng cao hơnmộtbậc!
Chỉ thấy người đứng trước mắt này, đại công tử thế gia Bạch gia- Bạch Thủy Lưu kề vai sát cánh cùng Nghiêu gia.
Nếu chỉnóiriêng dáng người nhân phẩm và tướng mạo, bỏđithân phận thế giakhôngđề cập đến, Bạch thiếu cũng là trân phẩm đẳng cấp cao, hơi thở thế gia bậc này toát ra từ bên trong, ở Tây Bắcthậtđãtừng gặp qua.
Nhưng để vị công tử thế gia nhất đẳng công hầu cưới ngũ tỷ, xin lỗi nàng chưa ra mắt nguyệt lão, chưa từng có kinh nghiệm, bất lực nha!
Vì thế, sau trận cười khổ,đilên thi lễnói: “Bạch thiếukhôngphảiđicông vụ ở Tây Bắc sao? Thế nào vừa đúng lúcđingang qua đây?”
Bởi vì thị vệkhôngcho Bạch thiếu vào,nóimộthồi nhưng lạikhôngbực bội, vẫn ôn hòa như cũ, lúc này nhìn thấy Ngọc Châu, lập tức cườinói: “Cũng vì công vụ mới tới đây, nghe được Lục tiểu thư ở tạm tại đây, thuận tiệnđingang qua hỏi thămmộttiếng, tùy tiện quấy rầy, mong tiểu thư thứ lỗi cho việc đường đột.”
Ngọc Châu thân là chủ nhà, đương nhiên phải chú ý đạo đãi khách, sau chào hỏi, liền thỉnh Bạch thiếuđivào uống trà.
Hai mắt Tiêu Trân Nhi sáng lên, cảm thấy nhân duyên mìnhđangở ngay trước mắt.