Từ khi mẫu thânnóichuyện Bạch thị tham gia làm loạn triều đình, Nghiêu Mộ Dã đối với việc trong cung cấu kết với bên ngoài, mức độ khoan dung cực thấp.
hắnđãxem Ngọc Châu như nương tử của mình, đương nhiên đối đãi với loạisựviệc thế này cũng làyêucầu nghiêm khắc, quyếtkhôngthể để nàng có liên quan với phi tử trong cung, can thiệp chuyện nhà của Hoàng thượng.
Nhưng nghĩ đến quá mức phản đối, Tiêu phi trong cung kia cũngkhôngđược sủng ái nhiều lắm, mà Ngọc Châu lại khó có được tỷ muội tri tâm, nếu cứng rắn kêu Ngọc Châu đoạn tuyệtkhônglui tới với Tiêu phi, tiểu nữ tử nàykhôngnóilại được lại ở nơikhôngngười lệ rơi tí tách… Nghĩ như vậy, rốt cuộc Thái úy cũng chậm rì rì đem thư trong tay giao cho Ngọc Châu, đồng thờinói: “Nàng ta dù sao cũng là phi tử trong cung, nàng lui tới với nàng ta, cũngkhôngthể thân cận giống như tỷ muội bình thường.”
Ngọc Châunóiđược đồng ý, lúc này mới lấy được thư, thừa dịp Thái úyđithư phòng xử lý chính vụ, mới mở thư xem nội dung bên trong.
Trong cung nhiều tai mắt, chuyển thư cũng phải qua tay mấy người, trong thư Tiêu Phi càng cẩn thận hơn, phần lớnnóivề chuyện mình dưỡng hoa cỏ, chăng qua giữa thư cónóimộtcâu làm cho người ta phải suy nghĩ, nàngnóiđược chính tay muội muội điêu khắcmộtcây trâm ngọc, vốn dĩ bệnh đau đầu nayđãtốt, chỉ là trong bụngkhôngan ổn, dường như bệnh đau bụng cũ lại tái phát, nhưng gần đây lại mệt mỏi, thái y trong cung lạikhôngtới chẩn mạch đúng hạn, hy vọng muội muội mau chút hồi kinh, có thể đích thân vào cung trấn an bệnh thể…”
Lúc trước khi Ngọc Châu thay đổi vòng ngọc dược được tặng trước đó,thậtra trong hộp gấm có bỏ thêmmộtcây trâm ngọc cùng loại, nhưng mà loại trâm ngọc này làm gì có tác dụng trị đau đầu, huống chi chưa từng nghe Nhị tỷ nhắc đến việc đau đầu, nàng nhìnđinhìn lại câu kia. Bỗng nhiên lập tức minh bạch – chẳng lẽ… ý tứ Nhị tỷ là nàng lại có thai?
Nếu là hậu cung khi xưa, có long mạch là chuyệnthậtđáng vui mừng, đặc biệt giống như Nhị tỷ vậy,rõràng là phi tửđãthất sủng, nếu cómộtđứanhỏ, cũng tốt để an ủi cuộc sốngcôđơn lạnh lẽo trống vắng trong cung sau này.
Nhưng, cái vòng cho Nhị tỷ kiađãcó người động tay động chân, còn chưa xác định, nếu thựcsựlà ý Hoàng Hậu,khôngmuốn Nhị tỷ hoài thai, như vậy lúc này Tiêu Phi hoài thai, quả thực làmộtđòn chí mạng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trong lòng Nhị tỷ chắcrõràng điểm này, thêm việc trước kia nàngđãsinh non hai lần, nếu là lần hoài thaikhôngbảo vệ tốt, chỉ sợsẽnguy hiểm tính mạng a!
Sau khi nhìnđinhìn lại thư này, Ngọc Châu muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở Tây Bắc, để kịp ngày sớm trở lại kinh thành.
Ngày hôm sau, Ngọc Châu lập tức sắp xếp hành trình dày đặc, đầu tiên là nàng muốn ngọc liêu trong mỏ ngọc tuyển chọn ra đại liêu phải dùng khi hồi kinh, sau đó hẹn Vương gia để thảo luận với, nhìnmộtchút về công việc hợp tác về sau.
Xem xét ngọc liêusựviệc tiến hành ngược lại còn thuận lợi. Ngoại trừ chọn lựa mấy khối ngọc liêu có vẻ ngoàikhôngtầm thường, lại cẩn thận dùng đèn tuyển chọn hai rương lớn tử liêu.
Tử liêu phần nhiều dùng để chế tác ngọc bội trang sứcnhỏnhỏ, vật càngnhỏcàngkhôngthể có tỳ vết, khi lựa chọn mỗi kiện ngọc liêu, Ngọc Châu đều hiểurõtrong lòng muốn làm gì, khi tuyển chọn ngọc khổng phải nhẵn mịn màu sắc sáng loáng là vật thượng thừa, bằngkhôngkhi chạm trổ tinh vi đến mấy cũngkhôngcó cách nào bù lại khuyết điểm vốn có.
Mỗi khi chọn lựamộtmón bỏ vào rương, Giác Nhi đều phải viết lại phạm vi sử dụng của tử liêu, đại khái là tính chất và trạng thái, tùy theo đó mà bỏ vào rương nào, để tiện sau này lấy dùng.
Từ rạng sángđãbắt đầu làm việc, mãi cho đến chiều vẫn chưa hoàn thành. Ngọc Châu nhìn nhìn canh giờ, hoạt độngmộtchút cái cổ rồi cổ tay hơi tê mỏi, sau đó liền phân phó phu xe chuẩn bịđiđến cửa hàng của Vương gia.
ChủsựVương giahiệntại, chính là lão gia phòng lớn Vương Văn Nguyên.hắnvới Vương gia cha chồng trước đây của Ngọc Châuđãtừng làanhem ruột thịt, là đại bá phụ của tên Vương Vân Đình bị Ngọc Châu tự tay đâm bị thương, cũng coi như là đại gia trưởng Vương gia.
Vương gia đối vớimộtngười vợđãtừng bị bỏ rơi thế nhưng giờ lạikhôngbiết xấu hổ chủ động quay vềnóichuyện mua bán,trêndưới Vương gia đều cảm thấykhôngthể tưởng tượng, đặc biệt là mẹ chồng Ngọc Châu ngày trước, lại ở trước mặt thân tộc luôn dùng lờinóiác độc chửi rủa.
Đại bá phụ Vương Văn Nguyên đối với cháu dâu ngày xưa này cũngkhôngcó ấn tượng gì tốt,trênthực tế chẳng qua lễ tết có gặp nhau vài lần, chỉ nhớrõdáng người gầy yếu,mộttiểu phụ lớn lên có chút quyến rũ, làm sao có cái gì khắc sâu ấn tượng?
Nhưnghiệngiờ thân phận Ngọc Châu là hoàng thương, với lập trường là người kinh doanh, nàng cố tình đến đây trò chuyện với nhau, Vương Văn Nguyên cũngkhôngtiện từ chối, nhưng vốn muốn phái chưởng quầy ứng phómộtchút với phụ nhân này.
Nhưng ai biết, mới hôm qua, cháu trai Vương Vân Đình vốn phảiđikinh thành, lại mặt xám mày tro trở về, cùng đại bá phụnóiphụ nhân kia cứng rắn ép mua chuyện vàng này.
Vương Văn Nguyên nghe xongkhôngkhỏi giận dữ, phụ nhân này sử dụng quỷ kế, đem khối vàng nguyên chất từ trong tay Vương Vân Đình muốn tặng cho Hồ Vạn Trù cứng rắn muađi. Chuyện này, cũng cần cómộttộc trưởng cường ngạnh tính toánthậttốt với nàng tamộttrận! Thế là quyết định hôm nay tự mình gặp mặt tiểu phụ hạ đường phụ của Vương giamộtlần!
Ngay khi Ngọc Châu xuống xe ngựa, lại bị báokhôngcho phépđivào từ cửa chính.
Tiểu nhị kia kiêu căngnói: “Lão gia nhà ta phân phó, mặt tiền cửa hàng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, để cho người ta thấy ngươi vào cửa hàng Vương gia chúng ta,sẽtổn hại đến danh dự nhà họ Vương chúng ta, thỉnh Lục tiểu thư chịu ấm ức chút,đivào bằng cửa sauđi!”
Ngọc Châuđangmuốn mở miệngnóichuyện, đột nhiên đường phố xôn xao, chỉ thấy xa xa truyền đếnâmthanh đắc đắc, chỉ trong chốc lát Thái úy cưỡi ngựa đến giữamộtđám thị vệ nhung trang sở ủng.
Từng người thân thể cao lớn cường tráng khỏe mạnh tuấn mã quý báo, cái đuôithậtdài,trênbờm đều đeo chuỗi ngọc, mà yên ngựa bàn đạpkhôngcó chỗ nàokhôngđặc biệt hoa lệ, càngkhôngnóiđến người hầu áo lót lộng lẫy hào phú,thậtlàm cho mọi người trong trấnnhỏTây Bắc này đều phải liếc mắt.
Ngọc Châukhôngnghĩ tới Thái úy đại nhânsẽđột nhiên đến đây, nên hơi sững sờ. Đội kỵ mã đến trước cửa hàng Vương gia, Thái úy đem roi ngựanóicho thị vệ phía sau, xoay người xuống ngựa, đứng trước cửa hàng,trêndưới đánh giámộtlượt,nóivới Ngọc Châu: “Thất thần cái gì, ta cùng vào với nàng.”
Tiểu nhị kia cũng bị khí thế Nghiêu Thái úy làm chấn động,nhỏgiọng hỏi: “Xin hỏi vị gia này, tôn tính đại danh?”
khôngđợi Thái úynóichuyện, thị vệ bên cạnhđãhun tợnnói: “Nghiêu Thái úy ở đây, tên tiểu dân như ngươi cònkhôngmau tránh đường?”
Tiểu nhị biết được người trước mặt chính là Thái úy Đại Ngụy, sợ tới mức lộn nhào chạyđibẩm báo đại gia chủsựVương gia. Đại gia nghe xong vội vàng ra phủ nghênh đón, linh hồnnhỏbé theo đườngđicũng bị dọa sợ,hắnđương nhiên nghenóiNghiêu Thái úy cùng với người vợ bị Vương gia ruồng bỏ có chút tin đồnkhôngđầu đuôi, nhưng trong lòng trước giờ khinh thườngkhôngtin mấy lời đồn đãi, Lục tiểu thư Tiêu phủ kia có cái gì tốt, có thể nào trèo lên được quý phủ sốmộtNgụy triều Nghiêu gia kia.
Nhưng lúchắnmộtđường chầm chậm đến trước cửa, chỉ thấymộtnam tử thân hình cao lớnđangđứng ở bậc thang phíatrên, cúi nửa đầu,nóichuyện cùng nữ tử xinh xắn kia. Namanhtuấn, nữ mỹ mạo, làm cho người ta cómộtcảm giác vi diệukhôngnóinên lời.
Lập tức vội vàngđiqua, hành đại lễnói: “Thảo dân Vương Văn Nguyên bái kiến Thái úy đại nhân.” Thái úy hơi hơi nghiêng người gật đầunói: “khôngbiết ông chủ Vương có đem ta cùng với vị hôn thê vào trong cửa hàng haykhông?” Tim Vương Văn Nguyên nhảy mạnhmộtcái,khôngdámnóitừ nào, vội vàng khom lưng chắp tay thỉnh Thái úy cùng Ngọc Châuđivào.
Hôm nay tâm tình Thái úykhôngtệ, cũngkhôngghét bỏ cửa hàng thương nhân giản dị, thô tục khó nhịn, rốt cuộc buông tha đại giá, bồi Ngọc Châu cùngđivào cửa hàng.
Đợi đến sau khi ngồi xuống, Ngọc Châu lập tứcnóira mục đích muốn hợp tác với Vương gia lần này.
Kỳthậttheo lý mànóiNgọc Châu đưa ra giákhôngthấp, lại thêm nàng lại là hoàng thương ngự cống trong kinh thành, về sau nhu cầu được khảm nạm hoàng kim hiển nhiênkhôngít, với Vương gia mànóilà cọc mua bán lớn.
Nhưng Vương gia lúc trướcđãchuẩn bị hợp tác với Hồ Vạn Trù, mà Hồ Vạn Trù lạiyêucầu Vương gia nhất địnhkhôngthể lại cung cấp cho cửa hàng “Phát Ngọc Hồn Kim”. Thực rakhôngcần Hồ Vạn Trùnóirõ, Vương gia cũng khinh thườngkhôngmuốn có bất kỳ giao dịch nào liên quan đến người vợ bị Vương gia ruồng bỏ.
Chỉ là lần này Thái úy lại có thể tự mình đến, chứng thực tin đồn nghe trước đó, liền làm đại gia Vương giakhôngthểkhôngcẩn thận đối đãi.
Trước mắt đắc tội với người vợ bị ruồng bỏkhôngquan trọng, nhưng nếu bởi vì chuyện này mà trở mặt với Thái úy đương triềuthìđó là mất nhiều hơn được.
Chỉ là, trong lòng đại gia Vương gia vẫn cảm thấy Thái úy chỉ là nhất thời bị nữ tử bị nhà chồng ruồng bỏ này mê hoặc, mới bị nàng tayêucầu đến chống đỡ giữ thể diện, tuyệtkhôngđể mất thân phận mình, thứ thương nhân bỉ ổi tự mình gia nhập vào nhà cao cửa rộng đến đây.
Lúc này đây, ngay khi Ngọc Châu mở miệng dò hỏi, đại gia Vương gia châm chướcmộtlần,mộtbên híp mắt nhìn trộm sắc mặt Thái úy,mộtbên uyển chuyểnnói: “Ngọc Châucônươngkhôngbiết, Vương gia ta trước đâyđãcùng hoàng thương trong kinh thành Hồ Vạn Trù có hợp tác, lại ước địnhkhôngđược cung cấp hàng hóa cho cửa hàng khác. Vương gia ta lập nghiệpđãmấy trăm năm, mới tìm đượcmộtđám có danh tiếng tốt, thựcsựkhôngtiện nuốt lời, còn thỉnh Ngọc Châucônương thứ lỗi.”
Ngọc Châu nghe vậy ngược lạikhôngngoài ý muốn, lập tức hỏi: “Ngọc Châukhôngbiết Vương giađãcùng ông chủ Hồ hợp tác,đãmạo muội. Chỉ làhiệntạikhônggiống định hướng của Hoàng thượng, Hoàng thượng đích thân phê duyệt hai hoàng thương ngự cống, nếu là gia đình bình dân có cơ hội hợp tác với hoàng thương, đương nhiên làmộtcọc mua bán tốt. Nhưng giống như Vương gia nhân tài kiệt xuất trong nghề mànói, ngược lại vì vậy muốn vứt bỏ buôn bán vớimộtnửa hoàng gia cùng với gia tộc cao quý thế gia vọng tộc, lại là có chút mất nhiều hơn được, còn thỉnh ông chủ cân nhắc lợi hại trong đó?”
Thái úy nghe xong lão gia Vương gia uyển chuyển cự tuyệt, ngồi bên cạnh vẫn chưa nhiều lời,hắnvốnkhônghy vọng Ngọc Châu hợp tác với Vương gia, lần này nếu thuận nước đẩy thuyền, bị Vương lão gia vòng vo cự tuyệt, đúng là trúng ýhắn.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đếnmộttrậnâmthanh xe ngựa,khôngbao lâu chỉ thấymộtnam tử sắc mặt trắng nõn, dáng người yếu đuối tuấn tú sáng sủa văn nhãđitới. Thái úy giương mắt nhìn lên, trong lòngkhôngkhỏi hừmộttiếng, lần nàyhắnđến đây, cũngkhôngmuốn chuyện bé xé ra to,hiệntại xem ra,hắntự mìnhđiđến,thậtđúngkhôngphải làm chuyện thừa!