Khi Lâm Thanh Mai, Tạ Bân, Bạch Cảnh Thụy đến đại sảnh thử vai.
Hồ Dao Dao đã sớm đến, khi cô ta nhìn thấy Tạ Bân đứng ở bên cạnh Lâm Thanh Mai, trong nháy mắt trong lòng cô ta giống như có gai, vừa đau nhói vừa co lại!
Đại sảnh thử vai không có người không có phận sự, ngoại trừ đạo diễn, nhà sản xuất và một nhân viên công tác, Bạch Cảnh Thụy dẫn đầu đi đến ngồi xuống bên cạnh đạo diễn cùng nhà sản xuất.
Đọc FULL bộ truyện Cạm Bẫy Tổng Tài tại đây.
Lâm Thanh Mai nhìn Hồ Dao Dao một chút không nói gì, cô chỉ là lễ phép lên tiếng chào hỏi với đạo diễn và nhà sản xuất.
Trước đó Bạch Cảnh Thụy đã nói cho cô biết, đạo diễn hơn bốn mươi tuổi là người không nói nhiều, làm việc nghiêm cẩn cũng coi là một người si mê nghề, cho nên diễn viên thử vai vừa đến liền trực tiếp bắt đầu diễn.
Trước đó là Hồ Dao Dao bắt đầu.
Đây là đoạn phim không có đạo cụ không có máy tính đặc hiệu, toàn bộ đều nhờ vào diễn viên tự phát huy.
Kịch bản liền bắt đầu ở đoạn ngắn khi bắt yêu sư đánh nhau với hồ yêu, sử dụng bắt yêu thuật, Lâm Thanh Mai cùng Hồ Dao Dao đều dựa vào chiêu thức đánh nhau mà kịch bản miêu tả để phỏng đoán.
Đây cũng là đạo diễn kiểm tra sự nắm chắc và khả năng lĩnh hội của hai người.
Hồ Dao Dao cũng mặc bồ đồ nữ giả nam, nhưng gương mặt em bé của cô ta cho dù là hóa khí khái hào hùng hay trang điểm vẫn lộ ra quá non nớt.
Hai phút sau, phương thức biểu diễn của cô ta cũng không có ngoài dự liệu.
Trong mắt của đạo diễn đã không thể che giấu sự thất vọng, mặt của ông ta không thay đổi bình luận: “Hồ Dao Dao, phương thức biểu diễn của cô hơi có vẻ son phấn, cô biểu hiện bắt yêu thuật cũng quá mức làm bộ.”
Hồ Dao Dao có chút không phục nói: “Đạo diễn, bởi vì trên tay của tôi không có đạo cụ gì cả, cho nên nhìn bản thân liền có chút giả... Hơn nữa tôi là một cô gái, không có khả năng hoàn toàn như một người đàn ông…”
“Được rồi, cô đứng sang một bên trước đi, Lâm Thanh Mai bắt đầu đi.” Đạo diễn không tiếp tục nhìn Hồ Dao Dao nữa, trước đó Hồ Dao Dao sớm tới gặp đạo diễn cùng nhà sản xuất, chờ sau khi bọn họ đến, Hồ Dao Dao nũng nịu yếu ớt lấy lòng đã khiến cho ấn tượng của đạo diễn đối với cô ta đã hạ thấp nhiều.
Không phải tất cả đạo diễn đều chịu được dáng vẻ kia, huống chi đối với giới truyền hình điện ảnh có các loại mỹ nữ, đạo diễn cũng gặp nhiều, đã sớm có sức miễn dịch.
Lúc này Lâm Thanh Mai hơi khom người chào ba vị giám khảo.
Tạ Bân một mặt chờ mong nhìn qua Lâm Thanh Mai, Hồ Dao Dao vô cùng tức giận nhìn Tạ Bân, mà Bạch Cảnh Thụy bình tĩnh nhìn Lâm Thanh Mai biểu diễn.
Trong một nháy mắt khi đã nhập diễn, cả người Lâm Thanh Mai đột nhiên thay đổi, lập tức khiến cho bầu không khí tiến vào hiện trường khi bắt yêu, để cho tất cả mọi người ở đây đều phảng phất như đang ở trong phim.
Phương thức đánh nhau của cô có một chút thói xấu của giang hồ, có thể khiến cho người ta cảm giác nhân vật này có kinh nghiệm, cô có một trái tim đuổi bắt hồ yêu, chỉ là yêu thuật của hồ yêu quá mức lợi hại, bắt yêu sư căn bản không phải đối thủ của hồ yêu!
Cũng không lâu sau đó, bắt yêu sư liên tục bại trận, coi như lấy ra đại chiêu truyền thừa của sư tổ, vẫn bị một chưởng của hồ yêu đả thương, bắt yêu sư rất có cốt khí miễn cưỡng đứng vững, nhưng đã phun ra một ngụm máu, phản ứng nhanh nhẹn cô dùng một thanh tàn kiếm bắt yêu ngăn ở phía trước, máu tươi phun ra nhuộm đỏ tàn kiếm, bắt yêu sư niệm chú khiến tàn kiếm bay ra ngoài.
Nhưng hồ yêu dễ dàng đem tàn kiếm quét trở về, trực tiếp đâm trúng tim của bắt yêu sư, cô trố mắt, dáng vẻ thống khổ, gân xanh trên trán đều nổi lên, cuối cùng rất không cam tâm ngã xuống đất, ngất đi...
Cho đến thời gian trôi qua ròng rã nửa phút, tiếng vỗ tay của Bạch Cảnh Thụy mới đem đạo diễn cùng nhà sản xuất tỉnh lại từ trong kịch bản, đạo diễn cùng nhà sản xuất đều lâm vào ẩn ẩn chờ mong, chờ mong bắt yêu sư tỉnh lại, chờ mong có người tới cứu bắt yêu sư.
Tiếng vỗ tay của Bạch Cảnh Thụy khiến đạo diễn có chút xấu hổ, ông ta đã thử sức số lượng lớn diễn viên, hôm nay lại bị kịch bản phổ thông và người không có kinh nghiệm diễn kịch hấp dẫn toàn bộ lực chú ý
Không thể không thừa nhận, có ít người chính là được ông trời ưu ái, từ khi sinh ra liền có thiên phú diễn xuất.
Tại một cơ hội thích hợp hoàn toàn hiện ra.
Mà Lâm Thanh Mai vừa vặn chính là loại người có thiên phú này!
Nương theo tiếng vỗ tay của đạo diễn cùng nhà sản xuất, Lâm Thanh Mai lập tức từ dưới đất bò dậy, cung kính khom người chào đối với ba vị giám khảo.
“Lâm Thanh Mai, cám ơn hôm nay cô đã biểu diễn, cô để cho tôi tin tưởng cho dù là một nhân vật nữ số bốn ở trong điện ảnh cũng có thể sáng chói!” Đạo diễn đã từ trên chỗ ngồi đứng lên, ông ta đi đến trước mặt Lâm Thanh Mai.
“Chờ hai ngày sau quay phim đi, chú ý chỗ tổn thương ở bắp chân, quay đầu lại hỏi chỉ đạo võ thuật về rượu thuốc chuyên trị vết thương! Vất vả!” Đạo diễn nói xong mắt mang ý cười rời đi trước.
Nhà sản xuất hơi nhíu mày, hô “Lão Lý” Sau đó liền đuổi theo.
Hồ Dao Dao bị gạt sang một bên, tức giận đến mức gương mặt đều xanh, ba cô thế nhưng đã đầu tư 60 tỷ cho đoàn làm phim, đạo diễn thế mà lại không nhìn đến sự tồn tại của cô!
Cô thấy đạo diễn đã chọn trúng Lâm Thanh Mai, trong lòng là ngũ vị trộn lẫn, vì hỏi thăm rõ ràng cô cũng rời đi, đuổi theo nhà sản xuất.
Bạch Cảnh Thụy đi đến trước mặt Lâm Thanh Mai, chỉ nói một câu: “Không thể lại liều mạng luyện tập như vậy!”
Đạo diễn cùng anh đều đã nhìn ra, lúc biểu diễn, dáng vẻ đùa nghịch động tác nước chảy mây trôi của Lâm Thanh Mai, xem ra chính là đã luyện tập rất nhiều lần, thậm chí còn đổi lấy bị chấn thương nhỏ.
Lâm Thanh Mai cười một tiếng: “Vâng...”
“Đi thôi, tôi dẫn cô đi tìm chỉ đạo võ thuật lấy rượu thuốc trị thương.”
Hai người vừa muốn đi lên phía trước, một tay Tạ Bân đã nắm ở bả vai của Lâm Thanh Mai, chậc chậc nói: “Lâm Thanh Mai, chị thật là làm cho tôi phải lau mắt mà nhìn... Tôi rất chờ mong, tôi vai diễn tướng quân cùng bắt yêu sư có một tuồng kịch, là chị đuổi theo tôi chạy... Tôi chờ chị theo đuổi.”
Bạch Cảnh Thụy giật cánh tay của Tạ Bân tay từ trên vai của Lâm Thanh Mai xuống, anh ta nhắc nhở: “Tạ Bân, đừng tăng thêm chuyện xấu cho Thanh Mai, ở đoàn làm phim đừng kề vai sát cánh với nữ diễn viên, chú ý hình tượng của anh.”
Bàn tay bị bỏ ra khiến cho Tạ Bân bỗng cảm giác rất mất mặt, anh thì thầm nói: “Bạch Cảnh Thụy, anh đừng mất hứng như thế được hay không?”.
truyện đam mỹ
“Anh Thụy nói rất đúng! Tạ Bân cậu đừng có động tay động chân, cậu cách xa tôi một chút!” Biểu cảm Lâm Thanh Mai tuy có chút nghiêm túc, nhưng ngữ khí cũng là không phải thật sự tức giận.
Lâm Thanh Mai đều đã như vậy nói, Tạ Bân nhìn cô một cái cuối cùng không nói chuyện trực tiếp đi về phía trước.
Ba người một trước hai sau rời khỏi đại sảnh.
Bởi vì Bạch Cảnh Thụy cùng Tạ Bân cũng còn có cảnh diễn phải quay, nên Lâm Thanh Mai trước hết trở lại phòng trang điểm của Bạch Cảnh Thụy, tháo trang sức và thay quần áo.
Nửa giờ sau Lâm Thanh Mai đổi về quần áo của mình, cũng tẩy trang lớp trang điểm ở trên mặt.
Cô vừa định lại nghiên cứu kịch bản một chút, lại nhận được tin nhắn của một người xa lạ.
Ấn mở ra để xem, bên trong có một tấm hình.
Nhân vật chính trong tấm ảnh là Hồ Dao Dao, ánh đèn trong tấm ảnh có chút tối, cô ta dường như đã uống say ngồi ở trên ghế sa lon, cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, váy giống như là bị người nhấc lên, hai chân trắng nõn tách ra, khiến người ta mơ màng.
Mà nhất chói mắt chính là bóng lưng của người đàn ông ngồi xổm ở trên mặt đất, nếu như người khác không nhìn ra là ai, nhưng Lâm Thanh Mai liếc mắt liền nhìn ra.
Cái bóng lưng này chính là Lập Gia Khiêm, từ trên tấm ảnh mà nhìn, dường như anh đang làm một loại chuyện khiến người khinh thường...
Cả trái tim của Lâm Thanh Mai đều chấn động thành từng mảnh nhỏ!
Trong lòng cô giống như là có một vạn con ngựa lao nhanh có mấy trăm câu hỏi tại sao muốn hỏi Lập Gia Khiêm!
Cô không khỏi nghĩ đến sự thật là quá khứ Lập Gia Khiêm thích Hồ Dao Dao, chỉ là không biết hiện tại anh còn thích cô ta sao?
Trong đầu của Lâm Thanh Mai đều là nội dung ở bên trong tấm ảnh.
Lại tỉnh táo lại, cô đè xuống sự xúc động muốn gọi điện thoại chất vấn Lập Gia Khiêm.
Cô không muốn ở tình huống không rõ đã cho Lập Gia Khiêm tội danh phản bội cô.
Lâm Thanh Mai gắt gao cầm di động đem tấm hình này gửi cho Lập Gia Khiêm, bổ sung một câu: “Ảnh chụp là một người xa lạ gửi cho em.”
Không đến mười giây, Lập Gia Khiêm liền gọi điện thoại đến.
Cô lập tức nhận, giọng nói của anh nghe có vẻ lạnh lùng: “Thanh Mai, em thấy tấm hình này thế nào?”