Lưu Bảo Bảo cười ra tiếng: "Anh tự kỷ vừa thôi! Tôi ghen vì anh sao? Thật sự là cười chết người rồi!”
Hà Đức Chinh lười biếng tiếp tục dây dưa với cô, anh ta cầm lấy chìa khóa xe điện thoại di động đi đến quầy lễ tân thanh toán rồi rời đi.
Lưu Bảo Bảo nhìn trò khôi hài tối nay, trong lòng cực kỳ tệ, nghĩ thầm hôm nào nhất định mời Lâm Thanh Mai ăn cơm trước mặt xin lỗi, không thể có ngăn cách với cô.
……
Lâm Thanh Mai đi thang máy ra khỏi tòa nhà không bao lâu, đã bị Đường Văn Tú đến ngăn cản.
Cô lạnh mặt nhìn anh ta: "Phiền anh tránh ra.”
Đường Văn Tú vô tội nói: "Tôi vừa rồi cũng không chọc giận cô, cô không nên trút giận lên người tôi chứ.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Lâm Thanh Mai rất không kiên nhẫn, lần đầu tiên xảy ra chuyện không vui với bạn thân của mình lại bởi vì người đàn ông cô phản cảm, cô cảm thấy không đáng như vậy.
Thái độ của Lưu Bảo Bảo tối nay đối với cô cũng khiến cô thất vọng.
“Là bạn thân của cô bảo tôi đi theo cô, cô ấy đã nhận ra sai lầm của mình, bây giờ cô ấy không có mặt mũi đến gặp cô, cho nên gọi tôi đến đưa cô về nhà” Đường Văn Tú nghiêm túc giải thích.
Lâm Thanh Mai vừa nghe cảm xúc trong lòng dịu đi chút, trong mắt cô có chút nghi ngờ: "Thật sự là cậu ấy bảo anh tới?”
Anh ta bất đắc dĩ nói: "Nếu cô không tin thì gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Lâm Thanh Mai rũ mắt nói: "Bỏ đi, bây giờ tôi không biết nói gì với cô ấy.”
“Đi thôi, tôi đưa cô về, tôi đã đồng ý với cô ấy sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Huống chi cho dù không có cô ấy, tôi cũng sẽ chủ động đưa cô về.” Đường Văn Tú một bộ dáng thân sĩ, muốn đưa cô đến chỗ đỗ xe.
Lâm Thanh Mai nhíu mày còn có chút do dự, Đường Văn Tú cười nói: "Không phải là cô sợ tôi có ý đồ với cô đấy chứ?”
Cô ngước mắt liếc anh ta: "Anh nói bậy bạ gì đó, cho anh cũng không dám!”
Anh ta khẽ cười nói: “Vậy mời cô.”
……
Mười phút sau, Đường Văn Tú lái một chiếc Ferrari màu đen chạy như bay trên đường.
Tốc độ xe của anh ta hơi nhanh, bình thường Lâm Thanh Mai đã quen ngồi xe Maybach của Lập Gia Khiêm, đột nhiên ngồi xe thể thao cảm giác không thoải mái lắm.
Nhất là trước đó cô mới ăn xong món chính tôm hùm không bao lâu, bây giờ ngồi ở ghế lái phụ mơ hồ có cảm giác nôn mửa.
“Đường Văn Tú, anh đừng lái nhanh như vậy... Tôi hơi khó chịu.” Lâm Thanh Mai một tay che miệng, sắc mặt đã tái nhợt.
Đường Văn Tú nghiêng đầu nhìn cô, trong tròng mắt đen hơi lo lắng: "Bộ dạng này của cô không phải là muốn nôn chứ? Làm ơn ngàn vạn lần đừng nôn vào trong xe của tôi...”
Dù sao nôn mửa trong xe thì không có tài xế nào thích cả.
Anh ta đã lái xe chậm lại, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lâm Thanh Mai chú ý đến biểu hiện của cô.
Trên trán Lâm Thanh Mai chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, cô đột nhiên nói: "Anh mau chóng dừng xe phía bên đường đi, tôi có thể thật sự muốn ói rồi...”
“Trời mẹ ơi... Cô chịu khó một chút đi, tôi lập tức dừng lại ngay!” Hai đầu lông mày Đường Văn Tú có chút chán ghét, nhưng trong lòng ít nhiều cũng lộ ra lo lắng.
Năm phút đồng hồ sau, Lâm Thanh Mai nửa quỳ ở ven đường nôn thốc nôn tháo, nôn ra tất cả đồ ăn buổi tối.
Đường Văn Tú đứng ở một bên, tròng mắt đen rất rối rắm, anh ta cũng là một người thích sạch sẽ, ngay cả mùi vị nôn mửa của anh ta cũng không chịu nổi, chứ đừng nói đến những người khác.
Lớn như vậy cũng chưa từng hầu hạ người khác, cho dù bạn tốt Nhậm Bách có hai lần uống rượu và nôn mửa, lúc đó Đường Văn Tú cũng tìm nhân viên phục vụ đi xử lý.
Bây giờ nhìn bóng lưng khó chịu của Lâm Thanh Mai, anh ta dậm chân không dám đi lên.
Quét mắt nhìn những người xung quanh, có mấy bác trai và bác gái đi qua nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng, giống như đang trách cứ anh ta mặc kệ Lâm Thanh Mai.
Anh ta rất muốn giải thích Lâm Thanh Mai không phải bạn gái của anh ta, nhưng luôn cảm thấy nói ra như không phải đàn ông vậy.
Cuối cùng Đường Văn Tú đi đến cốp xe lấy ra một chai nước khoáng vẫn chưa mở nắp, lại lấy thêm hộp khăn giấy từ ghế sau, đưa những thứ này cho Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai khó chịu đứng lên, quay mặt nhận lấy đồ trong tay anh ta, nói: "Cảm ơn.”
Sau khi súc miệng, cô dùng khăn giấy lau miệng, sau đó lại rút từ trong hộp khăn giấy ra không ít khăn giấy phủ lên chỗ nôn khi nãy.
Tiếp theo Lâm Thanh Mai nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy phía trước hai trăm mét có một cửa hàng tiện lợi.
Cô đang muốn đi về phía trước bỗng nhiên xoay người nói với Đường Văn Tú: "Anh đi trước đi, không cần để ý đến tôi, tôi đi đến cửa hàng tiện lợi phía trước mượn dụng cụ dọn dẹp, dọn dẹp mặt đất một chút.”
Lời nói của Lâm Thanh Mai làm cho Đường Văn Tú rất sửng sốt, trong lòng có cảm giác khác thường, hành động của cô làm cho anh ta rất muốn mắng cô là đồ ngốc!
Còn quét đường sao? Có cần thiết không?
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh ta nuốt lời trở lại.
“Cô vừa nôn xong chắc chắn sẽ khó chịu, cô ngồi trong xe nghỉ ngơi đi, tôi đến cửa hàng tiện lợi lấy dụng cụ.” Nói xong anh ta lập tức xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn Đường Văn Tú sải bước đi về phía trước, Lâm Thanh Mai nhìn bóng lưng của anh ta, dường như cảm giác anh ta cũng không phải không có ưu điểm.
Ít nhất anh ta không ghét bỏ cô ở lại một mình cô ở ven đường.
Không bao lâu, Đường Văn Tú cầm dụng cụ mượn về.
Chờ anh ta đi đến trước mặt Lâm Thanh Mai, kinh ngạc hỏi: "Sao cô lại đứng xuống rồi? Tôi bảo cô ngồi trong xe nghỉ ngơi mà...”
Cô cười: "Tôi sợ làm bẩn xe của anh.”
Đường Văn Tú hú lên quái dị: "Làm ơn, tôi không có nhân phẩm như vậy sao? Cùng lắm thì tôi rửa xe là được!”
“Không việc gì đâu, anh đưa dụng cụ cho tôi, tôi dọn dẹp...” Lâm Thanh Mai đưa tay muốn nhận.
Anh ta do dự một chút, cuối cùng cau mày nói: "Thôi đi! Hôm nay tôi sẽ làm người tốt đến cùng! Cô mau ngồi vào trong xe đi, tôi quét dọn cho!”
Lâm Thanh Mai lắc đầu: "Anh đâu biết quét dọn, không cần miễn cưỡng, tôi tự làm là được rồi!”
Trong mắt cô chỉ là trần thuật sự thật khách quan, với một công tử như Đường Văn Tú sao có thể làm công việc dọn dẹp sạch sẽ như vậy?
Nhưng lời nói của cô ở trong tai Đường Văn Tú lại biến thành khinh thường, anh ta bất mãn nói: "Lâm Thanh Mai, cô bớt xem thường người khác đi! Hôm nay tôi không thể không quét dọn!”
Lâm Thanh Mai cũng không tranh cãi với anh ta: "Anh chắc chứ?”
Anh ta gầm nhẹ nói: "Đúng vậy! Tôi chắc chắn! Cô đừng nói nhảm nữa...”
Cô ngồi vào ghế phụ và lấy tay đóng cửa xe lại.
Một phút sau, Lâm Thanh Mai đã nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ xe bắt đầu dọn dẹp mặt đất, chân mày cũng sắp vặn thành một chữ xuyên!
Cô dở khóc dở cười, cũng không biết Đường Văn Tú cố ý chứng minh với cô cái gì, cô lại không có tiền thưởng gì cho anh ta.
Sau khi dọn dẹp xong, anh ta trả lại dụng cụ.
Mười lăm phút sau Đường Văn Tú mang theo Lâm Thanh Mai lái xe rời đi.
Ở trên xe, Lâm Thanh Mai chủ động nhìn về phía sườn mặt của anh ta, đột nhiên hỏi: "Tại sao anh phải vì tôi mà miễn cưỡng bản thân? Anh rõ ràng không muốn như vậy.”
Trong đầu Đường Văn Tú nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng còn có chút khó chịu, giọng anh ta không tốt mà nói: "Lâm Thanh Mai, cũng chính cô khiến tôi phá lệ! Nếu đổi lại là bạn thân của cô, tôi nhất định sẽ bỏ cô ấy mà lái xe đi!”
Lời nói này nhất thời làm cho Lâm Thanh Mai không biết tiếp lời như thế nào rõ ràng anh ta đang trách cứ cô, nhưng cô lại cảm thấy anh ta đang mơ hồ truyền đạt ý tứ gì với cô.
Cô đổi chủ đề hỏi: "Sao anh và Bảo Bảo quen biết nhau?”
Với sự hiểu biết của cô về Lưu Bảo Bảo, một quý công tử như Đường Văn Tú sẽ không lọt vào mắt cô.
Cho dù bề ngoài của Đường Văn Tú đủ để mê chết một đám thiếu nữ, Lưu Bảo Bảo cũng không phải là một cô gái ngây thơ.
Anh ta khẽ cười nói: "Sao vậy, cô ghen à?”
Lâm Thanh Mai quả thực không biết nói gì nữa, cô nói: "Đường Văn Tú, nói chuyện với anh thật mệt mỏi!”