Mục lục
Cạm bẫy tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205: Không công bằng đối với anh




Lời của Lập Gia Khiêm khiến cho tâm tình của Lâm Thanh Mai lộn xộn, có một giọng nói ở trong đầu theo bản năng muốn điên cuồng nói ra chân tướng.



Cô rất muốn nói cho anh biết, cô chính là Lâm Thanh Mai!



Nhưng vừa nghĩ tới dung mạo hiện tại của cô cùng sự thật là Vương Gia Linh đã mang thai, cả trái tim của Lâm Thanh Mai chìm tới đáy.



Không nói trước đến sự tồn tại của Vương Gia Linh, coi như không có Vương Gia Linh chắn ngang ở giữa, cô và Lập Gia Khiêm còn có thể tiếp tục chuyện tình cảm sao?



Lúc trước chuyện Lập Gia Khiêm lừa gạt cô về nước giả kết hôn, mỗi lần nhớ tới vẫn khiến cô rất tức giận.



Còn có hai người Hạ Thiên cùng Kiệt dường như đã hủy đi toàn bộ cuộc sống của cô.



Mà nguyên nhân báo thù của Hạ Thiên là bởi vì lúc trước Lập Gia Khiêm từ chối cô ta và ngôn từ nhục nhã...



Từng chuyện giống như hiệu ứng bươm bướm, làm Lâm Thanh Mai cũng bị cuốn vào trong đó, cuối cùng không thể may mắn thoát khỏi.



Dù cho bây giờ cô lại bắt đầu lại từ đầu, nhưng cô vẫn không thể quên đi những đau khổ thê thảm ở trong quá khứ.



Mà loại đau này vẫn luôn kéo dài ở trong lòng cô, hiện tại con trai Asa gọi người phụ nữ khác là mẹ, mà cô là người mẹ ruột chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa, đến gần con trai còn cần bắt đầu từ một giáo viên hội họa tại nhà, tất cả những điều này khiến cho Lâm Thanh Mai rất ngột ngạt.



Cô rất muốn mắng chửi vận mệnh không công bằng đối với cô!



Đối với cô quá tàn nhẫn!



Cô có mắng trời đất ba ngày ba đêm, cũng không thể thay đổi được quá khứ.



Cô bị ép nhận lấy sự thay đổi vận mệnh của mình, bị ép bỏ cũng không dám từ bỏ bản thân, sợ một khi từ bỏ, cô liền thật sự từ bỏ con trai Asa của cô, còn có người nhà và bạn bè mà cô yêu.



“Cô Đông Phương, lời của tôi đã để cô nhớ tới chuyện gì sao?”



Lời của Lập Gia Khiêm dường như ở ngay cạnh tai của cô, Lâm Thanh Mai bối rối hoàn hồn ngước mắt nhìn về phía anh, trán của cô đập trúng vào môi của anh.



Cảm xúc lành lạnh tựa như điện giật truyền đến đại não của cô, Lâm Thanh Mai lập tức có cảm giác cả người trống không, mặt của cô không khỏi tự chủ được mà đỏ lên, thậm chí đến cả mang tai cũng đều đỏ lên.



Cô có chút thẹn thùng nói: “Thật xin lỗi... tôi không phải cố ý, là do anh cách tôi quá gần!”



Lúc này, một tay Lập Gia Khiêm xoa lên đôi môi của anh, răng cửa có chút đau, anh không khỏi cảm thấy đờ đẫn, vừa rồi anh sao vậy, vì sao sau khi nhìn thấy cô lâm vào suy nghĩ của mình, anh liền không kìm chế được đến gần cô?



Áp sát quá gần...



Đôi mắt Lập Gia Khiêm lạnh lẽo đứng dậy: “Cô Đông Phương, về sau vào thứ hai, thứ tư, thứ sáu mỗi tuần bảy giờ tối đến biệt thự của tôi, thời gian dạy học mỗi lần là một giờ.”



“Phương thức trả lương của cô là theo tháng, mỗi tháng 90 triệu, sẽ được thư ký của tôi chuyển khoản cho cô, về phần yêu cầu khác, cô có thể nêu ra. Nếu như cô không có chuyện khác, thì mời cô rời đi trước.”



Anh đã trở về trước bàn làm việc của chính mình, biểu cảm trở nên lạnh lùng, có cảm giác người sống chớ đến gần.



Lâm Thanh Mai đứng dậy hỏi: “Ngài Lập, vậy chúng ta cần ký hợp đồng lao động không?”



Lập Gia Khiêm không nhìn cô, trong tay anh đã mở một hợp đồng của công ty ra, anh lạnh lùng nói: “Bởi vì có quan hệ với Bạch Cảnh Thụy, tôi tín nhiệm cậu ta, cho nên hợp đồng thì liền miễn đi, nhưng nếu như Asa không thích cô, cô phải chuẩn bị tùy thời rời đi.”



Lý do này thì Lâm Thanh Mai cũng lý giải, cô đáp: “Được rồi, tôi đã hiểu, vậy đêm mai tôi sẽ đến biệt thự, công cụ và sách vở liên quan đến hội họa, tôi sẽ tự mình chuẩn bị.”



“Được, không tiễn.” Từ đầu đến cuối Lập Gia Khiêm không tiếp tục nhìn cô nữa.



Ngày mai chính là thứ sáu, khóe miệng Lâm Thanh Mai treo lên nụ cười yếu ớt, cô đã bắt đầu chờ mong...



Chờ sau khi Lâm Thanh Mai rời đi, vừa đóng cửa, đôi mắt đen của Lập Gia Khiêm lập tức nhìn về phía cửa, đối mặt với người phụ nữ này, trái tim của anh luôn luôn không chịu khống chế bắt đầu điên cuồng nhớ tới Lâm Thanh Mai.



Loại ảnh hưởng trực tiếp này khiến cho anh có chút phẫn nộ, anh không có cách nào khống chế nỗi nhớ này, hồi ức có liên quan với Lâm Thanh Mai tựa như cỗ máy thời gian dẫn anh về với khung cảnh quá khứ.



Lập Gia Khiêm nhớ lại rõ ràng tất cả những chuyện của anh và Lâm Thanh Mai ở trong văn phòng này!



Hai năm trước, anh bắt đầu không cách nào tiếp nhận tất cả ký ức có quan hệ với Lâm Thanh Mai, anh gọi Đỗ Tuấn phái người thay đổi tất cả đồ vật cũ.



Thảm dày trên đất ở bên trong văn phòng đã thay đổi, đến cả thảm ở trong biệt thự cũng vậy, tất cả các đồ vật liên quan tới Lâm Thanh Mai đều bị anh khóa vào một gian phòng chứa đồ cực lớn, bao gồm cả những vật ở trong văn phòng cũ của anh.



Loại tưởng niệm đau đến tận xương tủy này giống như mãnh thú xông ra, Lập Gia Khiêm nhắm chặt hai mắt, nắm chặt hai tay lại, anh cố gắng khắc chế cảm xúc của chính mình.



Bàn tay của anh nắm chặt, có chút run rẩy ở trên bàn làm việc, cuối cùng tay phải của anh phẫn nộ vung về một bên, toàn bộ một chồng hợp đồng trong công ty tản mát ở trên mặt đất.



Lúc này, cửa văn phòng mở ra, Vương Gia Linh cùng Đỗ Tuấn đồng thời đi vào, hai người nhìn nhau một chút.



Vương Gia Linh nói: “Đỗ Tuấn, anh đi ra ngoài trước đi, nơi này có tôi.”



“Vâng, mợ chủ.” Đỗ Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời đi.



Vương Gia Linh cúi đầu nhìn hợp đồng trên mặt đất, cô vừa định xoay người nhặt, Lập Gia Khiêm cau mày nói: “Đừng nhặt, một lát nữa để Đỗ Tuấn thu thập là được.”



Cô gật gật đầu đi về phía ghế sô pha, ngồi xuống, Vương Gia Linh ngước mắt nhìn anh: “Vừa rồi em nhìn thấy cô Đông Phương, phỏng vấn thế nào?”



Gương mặt Lập Gia Khiêm không có biểu tình nói: “Anh đã đồng ý để cô ấy làm việc.”



“Ừ, em nhìn thấy rất tốt, em có cảm giác rằng Asa của chúng ta sẽ thích cô ấy.”



Lời của cô khiến Lập Gia Khiêm lâm vào trầm tư, qua một hồi anh hỏi: “Sao em lại đến công ty? Chân của em bị thương vẫn chưa tốt hoàn toàn, hẳn là nên nghỉ ngơi ở biệt thự.”



Vương Gia Linh cười một tiếng: “Thật ra là em muốn trốn tránh cha mẹ em, sau khi hai người nghe được chuyện em mang thai, nói là phải tới thăm em, em không muốn bị bọn họ hỏi han.”



Lập Gia Khiêm đứng lên, đi về phía cô ta, anh ngồi ở bên cạnh cô ra, kéo bàn tay của cô ta vào trong tay mình, anh chân thành nói: “Không phải là anh đã nói cho em, nếu như cha mẹ em hỏi, thì em cứ nói lời của anh với hai người họ là được rồi.”



“Gia Khiêm, em vẫn luôn cảm thấy không ổn, rõ ràng anh không phải là cha của đứa bé, em lại nói là anh, như vậy đối với anh là không công bằng...” Trong mắt của Vương Gia Linh là sự khó xử và đau lòng.



Lập Gia Khiêm thở dài nói: “Năm đó nếu không phải em và Nhất Đao có tầm nhìn xa, biết chuẩn bị kế hoạch trước, thì bây giờ em cũng không có khả năng may mắn mang thai con của anh ta như vậy... Nếu như cha mẹ em biết em mang thai con của Nhất Đao, nhất định bọn họ sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản em sinh con, nhưng không phải là em đã hạ quyết định quyết tâm muốn sinh con của Nhất Đao sao?”



Hai đầu lông mày Vương Gia Linh đều là sự lo lắng: “Đúng vạy, nếu như cha mẹ em biết chân tướng, em dám khẳng định bọn họ sẽ nghĩ biện pháp để ngăn cản em! Em đã không có Nhất Đao, em không thể lại mất đi con của Nhất Đao! Đứa con trong bụng em là dũng khí duy nhất để em sống sót!”



“Đã như thế, chúng ta tiến hành theo kế hoạch trước đó đi, trước khi đứa trẻ sinh ra, anh chính là cha của đứa bé ở trong bụng của em.”



Lập Gia Khiêm cũng chỉ có thể nghĩ đến phương pháp này để bảo vệ Vương Gia Linh, dù sao anh và cô ta đã tuyên bố kết hôn với bên ngoài, mặc dù chưa nhận giấy đăng kí kết hôn, cuộc hôn nhân này không có giá trị pháp luật, nhưng tất cả mọi người khác đều đã công nhận vụ hôn nhân này.



Nhất là cha mẹ của Vương Gia Linh.



“Gia Khiêm, em luôn cảm thấy như vậy có lỗi với anh, vạn nhất về sau Thanh Mai trở về nhìn thấy chúng ta như vậy, cô ấy nhất định sẽ hiểu lầm chúng ta...” Đây là điều mà Vương Gia Linh lo lắng nhất ở trong lòng.



Lập Gia Khiêm ngước mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất, đôi mắt đen của anh tĩnh lặng giống như một đầm nước đọng, anh thê lương bi thiết hỏi: “Gia Linh, em nói xem, Thanh Mai còn sống không? Bảy năm... Nếu như không phải có Asa ở bên cạnh anh, anh cũng không biết anh sẽ trải qua bảy năm này như thế nào…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK