Vương Lệ Đan vừa mới nói xong thì nhặt túi xách trên mặt đất, quay đầu bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng của bà ta biến mất, Vương Lệ Hằng tức giận đến nỗi cả người phát run, bà chỉ vào vị trí lúc nãy Vương Lệ Đan vừa mới đứng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thanh Mai, con nhìn dì của con đi, nó còn được xem là người nữa à? Cho dù là nói xin lỗi với mẹ, quỳ xuống cũng giống như giả từ bi mèo khóc chuột mà thôi, những thứ này đều là giả vờ hết đó. Hai cái thứ súc sinh là cô ta với Lưu Ái Quốc, nói không chừng là còn mong muốn mẹ chết sớm..."
Lâm Thanh Mai nhìn mẹ của mình, nói một cách chân thành: “Mẹ, nếu như mẹ đã nghĩ như vậy thì mẹ càng không thể để hai người vô liêm sỉ này vừa lòng đẹp ý được, sau này mẹ phải ăn ngon ngủ ngon, sống vui vẻ hơn bất cứ là ai khác, đó mới là một cuộc sống sáng suốt.”
Dù Vương Lệ Hằng miễn cưỡng nhưng mà lại có sức lực vô cùng: “Không sai, con nói đúng đó, tuyệt đối không thể để cho hai người không có lương tâm như thế này sống tốt hơn... Thanh Mai, con nhất định phải đồng ý với mẹ, sau này con phải quay phim, tranh thủ trở nên nổi tiếng hơn để người ba Lâm Tường của con nhìn xem, nhìn xem mẹ nuôi dạy con như thế nào. Còn phải để cho Vương Lệ Đan nhìn xem con gái của mẹ ưu tú đến cỡ nào, con gái của nó kém cỏi hơn.”
Lời nói của mẹ mang theo cảm xúc chủ quan rất mãnh liệt, nhưng mà Lâm Thanh Mai hiểu lòng của bà, cô nói: “Dạ, chỉ cần mẹ và Chính Hải có thể sống khỏe, cho dù con có quay phim ở bất cứ thành phố nào con cũng sẽ thấy yên tâm.”
Vương Lệ Hằng gật đầu, có chút tỉnh ngộ: “Mẹ biết rồi, lần này mẹ không nên làm cho con lo lắng, loại chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa đâu, mẹ đảm bảo với con đó.”
“Thật hả?” Lâm Thanh Mai chỉ sợ Vương Lệ Hằng đột nhiên lại nghĩ xấu đi, nếu như sau này lại để tâm vào chuyện vụn vặt thì làm sao bây giờ đây?
“Haiz, thật luôn, lần này mẹ trở về từ cõi chết mới phát hiện thật ra thì chết tử tế còn không bằng còn sống bình thường, mẹ có con, sống tích cực như thế còn không đến mức để một người đàn ông vượt quá giới hạn làm cho mẹ sụp đổ, không đáng... ở trong lòng của mẹ, con với Chính Hải mới là sự tồn tại quan trọng nhất với mẹ mới là lý do sống của mẹ.” Vương Lệ Hằng nói xong, hốc mắt lại đỏ lên.
Lâm Thanh Mai lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Vương Lệ Hằng lau nước mắt, giọng điệu của cô vô cùng nghiêm túc: “Mẹ à, mẹ đã vì con và Chính Hải mà vất vả hơn nửa đời người rồi, mẹ thật sự không cần phải khổ cực như vậy nữa đâu. Siêu thị nhỏ ấy, mẹ muốn mở thì cứ mở, mẹ không muốn mở thì cứ bàn giao cho người khác đi, con cũng sẽ không bán ở trên mạng nữa, sau này yên tâm quay phim. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để cho mẹ phải thất vọng.”
Vương Lệ Hằng vui mừng gật đầu, trong đôi mắt của bà vô cùng chờ mong nhìn con gái, từ nhỏ đến lớn đứa con gái này chưa từng làm cho bà cảm thấy bực mình, đây chính là chuyện làm cho bà phải cảm thấy đáng giá để vui mừng kể từ sau khi ly hôn với Lâm Tường.
Lâm Thanh Mai lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong ví tiền ra, cô giao hết số tiền chín trăm triệu mà mình đã kiếm được khi bán hàng online cho Vương Lệ Hằng: “Mẹ ơi ở đây có chín trăm triệu, mẹ nhất định phải nhận nó. Con biết là việc làm ăn của siêu thị nhỏ không tệ, trong cuộc sống mẹ cũng không thiếu tiền... tiền của con giữ lại cho sau này Chính Hải lên đại học mà sử dụng, hồi còn nhỏ lúc còn đi học, Lưu Ái Quốc cũng đã chu cấp tiền cho con, ân tình này con nhất định phải trả lại, nếu không thì con sẽ thấy khó chịu.”
Vương Lệ Hằng nhìn cô, mặc dù là không muốn nhận lấy số tiền này, nhưng mà con gái cũng đã nói như thế này rồ,i bà nhận lấy cái thẻ ngân hàng: “Số tiền này mẹ sẽ giữ cho con mà không tiêu xài, số tiền Chính Hải lên đại học không cần con cái phụ trách đâu, đây chính là chuyện mà người làm ba làm mẹ phải làm. Sau này cho dù mẹ có không sống chung với Lưu Ái Quốc, Chính Hải cũng là con trai của ông ta, ông ta cũng không thể trốn thoát khỏi trách nhiệm nên có.”
Lâm Thanh Mai gật đầu nói: “Chuyện tình cảm, con là con gái của mẹ, con không thể thuyết phục mẹ cái gì hết, con chỉ muốn nói nếu như mẹ và Lưu Ái Quốc không muốn ở bên nhau nữa, vậy thì mẹ đừng để bản thân mình chịu thiệt.”
“Được rồi, những thứ này mẹ đều biết, con cũng không cần phải lo lắng đâu, con nhanh chóng trở về quay phim đi, mẹ đã không sao rồi.”
Vì để mẹ có thể thả lỏng, cô nói dối: “Mẹ, hai ngày nay đoàn làm phim đang nghỉ ngơi, con không cần phải trở về gấp gáp.”
“Thật hả? Được nghỉ à?” Vương Lệ Hằng đột nhiên vui mừng trở lại, con gái có thể ở cùng với bà thêm hai ngày, đương nhiên là bà vui vẻ phát ra từ trong nội tâm rồi.
Lâm Thanh Mai gật đầu nói: “Thật ạ, không có lừa mẹ đâu.”
“Vậy thì tốt quá, vậy thì bây giờ chúng ta trở về đi, nhanh gọi điện thoại cho em trai con, kêu thằng bé đừng đi mua đồ ăn.” Vương Lệ Hằng nói xong liền muốn ngồi dậy, giống như là đột nhiên muốn dùng hết tất cả sự chú ý lên trên người của hai chị em bọn họ.
Sao Lâm Thanh Mai có thể không hiểu được ý định của Vương Lệ Hằng cơ chứ, cô nhẹ nhàng đẩy bả vai của Vương Lệ Hằng trở về: “Mẹ à, mẹ đừng có giày vò mình, mẹ yên tâm nằm viện hai ngày đi, con không đi đâu hết, con sẽ ở đây với mẹ, con sẽ ngồi đây nói chuyện với mẹ.”
“Thanh Mai, mẹ làm chậm trễ thời gian của con...”
Loại áy náy này của Vương Lệ Hằng làm cho trong lòng của Lâm Thanh Mai chua xót, cô ôm lấy mẹ của mình, không nói một lời nào, trong mắt chua xót vô cùng nhưng mà phải ép nước mắt ngược trở về.
Không bao lâu sau, Lưu Chính Hải đã trở lại.
Vương Lệ Hằng bắt đầu ăn điểm tâm, cho dù ăn không vô thì cũng phải để cho hai chị em yên tâm mà thành thật nuốt từng miếng một.
Lâm Thanh Mai thừa dịp không có gì làm, cô đi ra ngoài hành lang cuối ở bên ngoài gọi điện thoại, cô muốn xin phép nghỉ với đạo diễn, ít nhất là hai ngày mới có thể quay phim.
Mặc dù thời gian bây giờ còn hơi sớm, nhưng mà nếu như gửi tin nhắn xin phép đạo diễn thì quá tùy tiện, cô vẫn nên gọi điện thoại, như vậy thì có thành ý hơn một chút.
Sau khi đạo diễn biết tình huống của cô thì rất thông cảm, kêu cô không cần phải lo lắng, trước tiên chăm sóc cho người nhà quan trọng hơn, sẽ chuyển phần diễn sư bắt yêu của cô ra phía sau.
Lâm Thanh Mai rất biết ơn mà cúp điện thoại, sau đó cô muốn gọi điện thoại cho Bạch Cảnh Thụy, nhưng mà nhìn thấy thời gian, chắc có lẽ là Bạch Cảnh Thụy vẫn còn đang ngủ, thế là không gửi tin nhắn cho anh ta.
Cầm điện thoại, trong đầu nghĩ đến chuyện của ông nội Lập Gia Khiêm, mẹ ở phía bên này đã khỏe hơn rồi, trạng thái cũng tốt hơn trong tưởng tượng của cô, trên cơ bản trái tim đều đã được thả lỏng.
Nhưng mà bệnh tình của ông nội Lập Gia Khiêm lại làm cho cô kiềm chế không dám hỏi, cô sợ nổi một chút thì sẽ có tin tức xấu gì đó.
Nhưng mà Lâm Thanh Mai nghĩ đến Lập Tư Thần, cứ luôn cảm thấy về mặt thân phận cô lại càng dễ hỏi Lập Tư Thần chuyện liên quan đến ông nội của bọn họ hơn.
Thế là cô lại gửi tin nhắn cho Lập Tư Thần: bệnh tình của ông nội anh đã có chuyển biến tốt đẹp chưa?
Không ngờ đến Lập Tư Thần trả lời rất nhanh: cảm ơn sự quan tâm của em, ông đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, ông nội đã tỉnh rồi.
Tin tức này để Lâm Thanh Mai vui vẻ thở một hơi nhẹ nhõm, hình như là ông nội của mình không có việc gì.
Cô nhất thời kích động gọi điện thoại cho Lập Gia Khiêm, nhưng mà điện thoại lại được Đỗ Tuấn tiếp.
“Xin chào cô Lâm.”
Giọng nói của Đỗ Tuấn nghe không ra cảm xúc gì, trong lòng của Lâm Thanh Mai hơi hồi hộp một chút, cô không ngờ là Lập Gia Khiêm vẫn không nhận điện thoại của cô, trong lòng cảm thấy có hơi mất mát, nhưng mà cô vẫn có kiên nhẫn nói với Đỗ Tuấn: “Chào trợ lý Đỗ, có phải là ông nội của Gia Khiêm đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi không?”
Đỗ Tuấn có chút kinh ngạc: “Sao cô Lâm lại biết?”
“Tôi... hỏi Lập Tư Thần rồi.” Lâm Thanh Mai nói rất thẳng thắn, vì để tránh cho Đỗ Tuấn hiểu lầm, cô giải thích: “Thật ra thì tôi cũng hơi sợ hỏi Gia Khiêm, sợ nghe thấy tin tức xấu..."
“Vâng, tôi hiểu ý của cô Lâm mà.”
Lời này mới nói xong, Lâm Thanh Mai không biết phải tiếp tục nói như thế nào nữa, cô mơ hồ cảm thấy giờ phút này Đỗ Tuấn có chút khó xử.
Cô dừng mấy giây, vẫn là hỏi: “Trợ lý Đỗ, có phải là anh có chuyện gì muốn nói tôi nghe không vậy?”
Đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp im lặng.
Lâm Thanh Mai ở bên đây liền trở nên khẩn trương, cô không biết là Đỗ Tuấn muốn nói cái gì, hoặc là không nói cái gì hết, nhưng mà những thứ này đều làm cho cô cảm thấy lo sợ bất an.
Tại sao Lập Gia Khiêm lại không nghe điện thoại của cô?
Chẳng lẽ là một chút thời gian riêng tư mà anh cũng không có nữa à?
“Trợ lý Đỗ, anh có đang nghe không vậy?” Lâm Thanh Mai cố gắng chống đỡ sự bình tĩnh trong giọng nói của mình.
Cuối cùng, Đỗ Tuấn không có cách nào giấu diếm nữa, anh ta nói: “Sau khi ông cụ tỉnh lại trong phòng chăm sóc đặc biệt thì yêu cầu có cuộc nói chuyện riêng với Lập tổng, ông cụ hy vọng là lúc còn sống có thể nhìn thấy Lập tổng kết hôn, cho nên ngày chín tháng chín năm sau sẽ không phải là lễ đính hôn, mà chính là thời gian kết hôn.”
Sấm sét giữa trời quang cùng lắm cũng chỉ có như thế này mà thôi, Lâm Thanh Mai khẽ run rẩy, tay nắm lấy điện thoại, thậm chí không dám hỏi thêm một lần nữa.
Cô không nghe lầm, Đỗ Tuấn đã đặc biệt nói rất chậm và rất rõ ràng, cô thật sự rõ ràng nghe thấy được.
Tin tức này đối với Lâm Thanh Mai mà nói dường như là rơi vào trong một cái hang động không đáy, rốt cuộc cũng không nhìn thấy một chút ánh sáng.
Một tay cô ôm chặt ngực, vị trí trái tim đang lan tràn một loại cảm giác nghẹt thở làm cho cô phải cắn chặt hàm răng, loại đau đớn không có cách nào nói rõ thành lời làm hai chân cô như nhũn ra.
Lâm Thanh Mai đưa tay chạm vào mép cửa hành lang theo bản năng, để cho mình không ngồi dưới mặt đất ở nơi công cộng.
Rốt cuộc cô cũng đã hiểu tại sao Lập Gia Khiêm lại không nhận điện thoại của cô, anh không có cách nào nói tin tức này cho cô biết chứ gì...
“Cô Lâm?” Đỗ Tuấn hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Chờ đến lúc anh ta hỏi tới lần thứ ba, rốt cuộc Lâm Thanh Mai cũng đã hoàn hồn lại, cô bình tĩnh nói: “Trợ lý Đỗ, cảm ơn anh đã nói tin tức này cho tôi, tôi biết rồi.”
Càng nhiều hơn đó chính là cô không biết mình còn có thể nói cái gì.
Cô không thể nói ra những lời là mình không quan tâm, cô cũng không thể nói nên lời chúc phúc từ tận trái tim.
Cô chỉ có thể nắm chắc lấy phần tự tôn và kiêu ngạo cuối cùng của mình, cô không thể khóc ở trước mặt của Đỗ Tuấn được.
“Cô Lâm, tôi hi vọng là cô có thể hiểu tình cảm của Lập tổng, mặc dù dù lần này ông cụ đã vượt qua thời gian nguy hiểm, nhưng mà bác sĩ trưởng đã nói rồi, tuổi thọ của ông cụ không còn dài, từ nhỏ ông cụ thương nhất là Lập tổng, Lập tổng đối với ông cụ cũng vô cùng yêu quý, đối mặt với một hi vọng của người già đang có bệnh tình vô cùng nguy kịch, thật sự là Lập tổng không đành lòng..."
Bỗng nhiên Lâm Thanh Mai ngắt lời rồi nói: “Trợ lý Đỗ, anh không cần phải nói nữa đâu... tôi đều hiểu những chuyện này mà, tôi thật sự hiểu cho anh ấy, tôi biết là anh ấy khó xử... tôi... tôi còn có chút chuyện, trước hết cứ như vậy đi.” Nói xong lời cuối cùng, cô vẫn nhịn không được nước mắt rơi ra, nếu như không tắt điện thoại thì cô sợ là mình sẽ thật sự khóc thành tiếng.
“Cô Lâm, nếu như trong cuộc sống cô cần có sự giúp đỡ thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Chỉ sợ rằng đây cũng là ý của Lập Gia Khiêm.
“Cảm ơn, tạm biệt.” Lâm Thanh Mai run rẩy bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, hai tay che lấy hốc mắt đang nhắm chặt, cô muốn ép nước mắt phải trở ngược vào trong.
Nhưng mà nước mắt lại tùy ý chảy ra từ kẽ ngón tay.
Giờ phút này, cô cảm thấy như mình đang đứng ở trên một ngọn núi tuyết, không có gió lạnh quanh người thổi qua làm cho cô phát run, ấm áp ở trong tim có làm như thế nào cũng không thể có trở lại, trong cổ họng bị nghẹn chặt giống như là bị người ta bóp cổ.
Trước khi Lâm Thanh Mai sụp đổ khóc lớn lên, cô từ từ chạy xuống dưới lầu...
Cô chạy một hơi xuống khu nội trú dưới lầu một, ở bên trong có nghỉ mát, ở phía trước đình nghỉ mát có một con sông nhỏ, trong con sông nhỏ đó có những con cá chép màu đỏ đang bơi lội, cùng với cô gái trẻ tuổi đang khóc thút thít ở trong đình quả thật là không hợp nhau.
Kiềm chế khóc thật lâu, lâu đến nỗi Lưu Chính Hải gọi điện thoại tới hỏi là cô đi đâu rồi.
Lâm Thanh Mai còn muốn giả vờ một bộ dạng hoàn toàn không có việc gì, nói là cô đang làm một vài chuyện ở bên ngoài.
Lưu Chính Hải nói: “Chị ơi, chị làm xong chuyện rồi thì về bệnh viện sớm một chút đi, anh rể... à không, anh Hoàng Khôi đến rồi.”