“Lâm Thanh Mai, cô kích động linh tinh cái gì? Không phải tôi đang thương lượng với cô sao? Hôm nay, mẹ tôi đến công ty, ngồi ba tiếng liền trong phòng làm việc của tôi, thế thì làm sao tôi làm việc được? Bà đến chẳng qua là để nói chuyện sinh con, một người già như bà ấy ở một mình trong biệt thự vùng ngoại ô rất khó chịu, đánh mạt chược cũng chán rồi. Gần đây, lúc nào cũng ngưỡng mộ cặp vợ chồng già nhà hàng xóm, nói cũng muốn có một đứa cháu, bà ấy còn chủ động nói muốn trông con giúp chúng ta nữa… Mẹ tôi cũng nhượng bộ rồi, nói cô thích làm việc cũng được, nhưng phải sinh con đã!” Cái vẻ đương nhiên của Trần Hoàng Khôi, khiến Lâm Thanh Mai nhất thời tức đến dồn máu lên não.
Lâm Thanh Mai đứng trước mặt anh ta, nhìn người đàn ông đã tốt nghiệp đại học cùng với cô trước kia, cô không hiểu được, tại sao bây giờ anh ta lại thay đổi thành cái dạng này, cô thật sự càng ngày càng không nhận ra anh ta nữa rồi!
Từ sau khi anh ta thành lập công ty phần mềm, ở công ty quen làm lãnh đạo rồi, về nhà cũng thích làm chủ mọi thứ với cô, điều này khiến cuộc sống của cô luôn rất ngột ngạt.
Lâm Thanh Mai cả giận nói: “Trần Hoàng Khôi, tôi nói cho anh biết! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận việc làm ấu trĩ của anh và mẹ anh! Anh nghĩ sinh con là cái gì? Là trò chơi chắc? Ở đâu ra cái kiểu muốn tùy tiện sinh là sinh! Huống hồ tôi và anh còn li hôn rồi, càng không thể sinh con được nữa… Nếu như không chính tai nghe anh nói thì đến bây giờ tôi cũng không dám tin anh lại có thể vô lý đến thế!”
“Vô lí cái gì? Đây hoàn toàn là việc tôi đã suy nghĩ và tính toán kĩ lưỡng. Tôi đã cho cô căn biệt thự 60 tỷ rồi, cô còn không hài lòng cái gì nữa? Đây là phần thưởng cho việc sinh con của cô, tôi nghĩ rằng cô hiểu cái gọi là báo ơn chứ.” Trên trán Trần Hoàng Khôi đã có một chút không kiên nhẫn rồi.
Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm anh ta một lúc, thấy được vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, thì cô mới nhận ra là anh ta không hề nói đùa.
Cô giận quá hóa cười, nói: “Hahaha… Trần Hoàng Khôi ơi Trần Hoàng Khôi, có phải anh xem tin tức nhiều quá rồi, nên cũng học theo mấy gia đình quyền thế làm cái gì mà phần thưởng sinh con? Tại sao anh nhất định phải sinh con với tôi? Tại sao anh không đi tìm tình yêu đích thực của anh, Lê Anh Đào ấy? Tôi chắc chắn cô ta nhất định sẽ vui vẻ mà sinh con cho anh! Tôi tin là mẹ anh cũng sẽ vui vẻ mà đón nhận con dâu mới!”
“Cô đừng cố tình gây sự! Đừng có vô duyên vô cớ mà nhắc tới cô ấy, tôi đang thương lượng với cô… Huống hồ, trong lòng mẹ tôi, chỉ có cô là con dâu duy nhất, bà ấy sẽ không chấp nhận người có xuất thân không trong sạch làm con dâu đâu.” Trần Hoàng Khôi khó chịu cầm lấy bao thuốc lá, rút một điếu ra rồi châm lửa.
Ánh mắt mắt Lâm Thanh Mai sắc lạnh, giọng điệu mang theo châm chọc, nói: “Nói như vậy, lúc đầu, mẹ anh chấp nhận tôi làm con dâu, đơn giản là bởi vì tôi chưa yêu đương với ai khác, người đàn ông duy nhất chỉ có anh?”
Trần Hoàng Khôi nhả ra một luồng khói, nơi đáy mắt đầy sự khinh thường, cười lạnh: “Không sai, trước kia cô đúng là có xuất thân trong sạch. Nhưng hiện tại, ai biết được cô đã ngủ với bao nhiêu thằng…”
“Ha, Trần Hoàng Khôi, nếu trong lòng anh, tôi là loại người kinh khủng như vậy, thì tại sao anh lại muốn có con với tôi? Anh không chê sao?” Giờ phút này, cả khuôn mặt Lâm Thanh Mai đều lạnh đi.
Lúc này anh ta đứng dậy, đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Tôi nói rồi, do mẹ tôi chỉ chấp nhận cô! Nếu sinh con cũng chỉ có thể sinh cùng cô. Lâm Thanh Mai, kí đi, rồi căn biệt thự đó sẽ là của cô! Chỉ cần sinh con xong thì nhiệm vụ của cô cũng xong. Con thì tôi giao cho mẹ trông, cô thỉnh thoảng đến thăm nó là được, tôi cũng không ngăn cô.”
Lâm Thanh Mai nhìn chằm chằm vào người đàn ông cô đã từng yêu, trong phút chốc cảm thấy lòng đầy hoang vu...
Vốn có thể hạnh phúc mỹ mãn một đời, đứa trẻ cũng có thể danh chính ngôn thuận mà sinh ra, thế nhưng ngày hôm nay, mối quan hệ giữa hai người đã sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn.
“Trần Hoàng Khôi, bỏ ngay cái suy nghĩ ngu xuẩn của anh đi! Tôi vĩnh viễn sẽ không đồng ý. Anh muốn làm một kẻ hèn, nhưng tôi thì không, bây giờ tôi sẽ đi nói với mẹ anh chuyện chúng ta li hôn!”
Lâm Thanh Mai quay người muốn rời đi, Trần Hoàng Khôi liền vội vã túm tay cô lại, tức giận nói: “Cô dám!”
“Có gì mà tôi không dám? Nhân lúc này, sớm để bà ấy từ bỏ mong muốn ấy đi! Để bà ấy đi tìm một người con dâu khác! Chuyện này không thể dây dưa được nữa!” Lâm Thanh Mai vừa nói vừa vùng vẫy thoát khỏi tay của Trần Hoàng Khôi, anh ta lấy một tay dụi tàn thuốc, sau đó dùng cả hai tay ôm chặt lấy cô.
“Trần Hoàng Khôi, anh thả tôi ra… tôi phải đi nói!”
“Im miệng! Tôi không thả! Tôi sẽ không để cô nói linh tinh trước mặt mẹ tôi!” Sức lực của anh ta quá lớn, Lâm Thanh Mai hoàn toàn không giãy ra nổi, thế là cả hai dính sát vào nhau.
Cảm nhận được cô đang dính sát lấy mình, Trần Hoàng Khôi dần dần có một ý nghĩ, yết hầu khẽ động, anh ta vội vàng hôn cô...
“Anh thả tôi…” Lâm Thanh Mai bị anh ta đè lên bàn sách, giờ phút này, Trần Hoàng Khôi như một con thú hoang, làm sao cũng không dừng lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng rách toạc, áo của Lâm Thanh Mai đã bị anh ta xé rách, cơ thể bên trong nháy mắt phơi bày trước mắt Trần Hoàng Khôi.
Và cả mấy dấu răng mập mờ chướng mắt kia nữa...
Anh ta tức đỏ mắt, mắng: “Cô mẹ nó chơi cũng đến là kích thích đấy!”
Trần Hoàng Khôi liền đưa tay ra muốn cởi quần của cô, Lâm Thanh Mai vừa vội vừa tức, bắt đầu kêu to: “Mẹ! mẹ mau tới cứu con! Mẹ…”
“Lâm Thanh Mai! Cô câm miệng cho tôi!” Trần Hoàng Khôi một tay giữ chặt hai tay cô, tay kia che miệng cô lại.
Lâm Thanh Mai gấp tới độ chảy cả nước mắt, lúc này, Trương Mỹ Phụng hốt hoảng đẩy cửa bước vào.
Hình ảnh đập vào mắt khiến Trương Mỹ Phụng không dám nhìn, lúng túng quay người đi, bà nói với giọng điệu oán trách: “Hai đứa đang chơi trò gì vậy… sắp ăn cơm tối đến nơi rồi mà còn ầm ĩ cái gì! Muốn làm gì thì đợi tối đi lên phòng…”
Lâm Thanh Mai nhân lúc Trần Hoàng Khôi ngây người, cắn một cái vào ngón tay anh ta, anh ta nhất thời đau đớn rụt tay về, cô lập tức đứng dậy đẩy anh ta rồi chảy ra khỏi thư phòng...
Cô cứ như vậy, không suy nghĩ gì mà lao ra ngoài, Trương Mỹ Phụng đang đứng trước cửa bị cô đâm vào suýt ngã: “Lâm Thanh Mai, con chạy lung tung làm gì!”
Trần Hoàng Khôi nhanh chóng mặc kệ ngón tay bị đau, sải bước đỡ lấy Trương Mỹ Phụng, kiềm chế cơn giận dữ nơi đáy mắt rồi hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Hoàng Khôi, hai đứa đây là… Ai da, đang làm cái gì, mẹ không hiểu gì cả…” Mặt Trương Mỹ Phụng ửng đỏ, còn tưởng rằng Lâm Thanh Mai xảy ra chuyện gì lớn mới thét to đến mức ở dưới lầu cũng có thể nghe thấy.
Nhưng vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy con trai đang cưỡng bức con dâu...
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu, đây là thú vui của người trẻ bọn con…”
Trương Mỹ Phụng trợn mắt nhìn Trần Hoàng Khôi, bà lắc lắc đầu rồi nói một câu: “Chuyện của người trẻ tuổi mấy đứa, mẹ thật là già rồi, xem cũng không hiểu...
Trần Hoàng Khôi nghe thấy tiếng đóng sập cửa đi ra ngoài của Lâm Thanh Mai, thì không sao gạt đi được sự không cam tâm ngày một lớn trong lòng, để cô chạy hết lần này đến lần khác, tuy rằng anh ta tức đến đau nhức ruột gan, nhưng lại cảm thấy có chút kích thích...
Anh ta nhớ đến trước kia, ngày nào Lâm Thanh Mai cũng ở trong phòng ngủ đợi anh ta về, anh ta lại thường lấy lí do đi công tác mà không động vào cô.
Thế nhưng, hiện tại anh ta lại trở thành một gã đàn ông xấu xa, luôn muốn chiếm lấy cô...
Trần Hoàng Khôi lạnh mặt đi theo Trương Mỹ Phụng xuống phòng ăn dưới lầu ăn cơm.
Nhìn chằm chằm món thịt kho tàu trên bàn, anh ta gắp một miếng cho vào miệng, trong lòng nghĩ thầm: ‘Lâm Thanh Mai, chưa li hôn thì cô vẫn là vợ của Trần Hoàng Khôi tôi! Cô vẫn phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng…Lần sau, tôi nhất định sẽ không để cô chạy thoát đâu!’
Lâm Thanh Mai vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, trên người khoác áo vest của Trần Hoàng Khôi, lúc cô định thần lại thì đã không dám về biệt thự thay quần áo nữa rồi.
Vừa rồi chạy trong tình thế cấp bách, cô thuận tay với lấy chiếc áo vest treo trên móc quần áo.
...
Lúc này, mặc dù là buổi tối, xung quanh khu biệt thự cũng không có nhiều người, nhưng vẫn có vài người ra ngoài dạo đêm.
Lâm Thanh Mai có chút ngại ngùng đỏ mặt, bước đi trong tiểu khu của biệt thự.
Đúng là vô cùng trùng hợp, bộ dạng ăn mặc dở dở ương ương của Lâm Thanh Mai lúc nào cũng bị người đàn ông này nhìn thấy.
“Úi chà, nhìn bộ dạng thảm hại của cô kìa! Có phải là lúc đang yêu đương vụng trộm bị bắt gian tại chỗ không?