Cô chợt nhớ ra, người hạng nhất sẽ trở thành trợ lí thiết kế của tổng giám...
Lâm Thanh Mai nhìn về phía Lý Trường Lâm, giờ phút này, trong đôi mắt đen lạnh lẽo kia lại lộ ra chút dịu dàng, chân thành nơi đáy mắt anh khiến tim cô loạn nhịp, gò má bất giác đỏ lên, cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, khóe miệng mang theo chút ấm áp mà nói: “Tổng giám, cảm ơn sự tin tưởng của anh, tôi sẽ cố gắng tham gia cuộc thi này.”
Cô cũng không biết phải nói thêm điều gì khác.
Cô còn chưa li hôn thì đã bị ép phải trở thành tình nhân dưới chân Lập Gia Khiêm, làm sao lại có thể dây dưa với Lý Trường Lâm được!
Lý Trường Lâm nghe được câu trả lời của cô, đáy mắt thoáng hiện chút cô đơn, vội nở nụ cười che giấu: “Không cần trả lời câu hỏi của tôi vội, cô cứ về nhà suy nghĩ cho kĩ trước đi.”
Lâm Thanh Mai hơi lúng túng gật đầu: “Tổng giám, vậy tôi xin phép ra ngoài trước…”
“Được”
Vừa mở cửa ra, Lâm Thanh Mai suýt chút nữa thì va phải Hồng Hoa đang đứng trước cửa.
Hồng Hoa không tỏ thái độ gì, giọng điệu có chút không vui, nói: “Đi đường thì chú ý một chút, hấp tấp như vậy thì làm sao thiết kế ra được một tác phẩm tốt đây?”
“Thật xin lỗi, Chị Hồng…” Lâm Thanh Mai không dám ngẩng đầu lên nhìn cô ta, sợ Hồng Hoa nhìn thấy dấu tay trên mặt mình.
Hồng Hoa hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, tôi tìm tổng giám có việc, cô đi trước đi.”
Lâm Thanh Mai cúi đầu rời đi.
Cô trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Mãi cho tới khi tan làm mà Lâm Thanh Mai cũng chưa định ra về.
Tuy Lý Trường Lâm nói rằng cô chỉ cần làm xong một nửa số công việc, nhưng cô lại muốn hoàn thành sớm hơn.
Làm đến 7 giờ tối, khi Lâm Thanh Mai chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài thì Trần Hoàng Khôi lại gọi đến.
Lâm Thanh Mai có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe máy, cô không ngờ rằng người ở đầu dây bên kia lại là mẹ của Trần Hoàng Khôi, Trương Mỹ Phụng.
Trương Mỹ Phụng nói qua điện thoại: “Thanh Mai à, con đi công tác về rồi phải không? Con đang ở đâu đó? Bây giờ Hoàng Khôi đang ở nhà, để mẹ bảo nó đi đón con nhé?”
Lâm Thanh Mai ngẩn ra, khẽ nhíu mày, đột nhiên không hiểu Trương Mỹ Phụng đang nói gì, cô rõ ràng vẫn đang ở trong thành phố mà.
Tuy nhiên cô cũng không hỏi lại, Lâm Thanh Mai chợt nhớ ra, tối nay mình phải về nhà họ Trần một chuyến để bàn chuyện li hôn với Trần Hoàng Khôi.
“Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, con tự về cũng được.”
“Vậy thì tốt, cơm nước mẹ đã làm xong xuôi rồi, chỉ đợi con về ăn thôi! Cứ thế nhé, mẹ cúp máy đây…” Trương Mỹ Phụng mỉm cười rồi gác điện thoại.
Lâm Thanh Mai cất điện thoại vào trong túi, lưu lại hết các dữ liệu rồi tắt máy tính.
Hiện tại, bộ phận thiết kế vẫn còn không ít người đang ở lại tăng ca, cô chào họ một tiếng rồi rời đi.
Sau khi Lâm Thanh Mai rời công ty được 10 phút, Tạ Lan Lan lại đụng phải tổng giám, Lý Trường Lâm ở phòng trà, trong lòng cô ta nhảy nhót vui mừng, không ngờ rằng ở lại tăng ca, lại thật sự có thể có cơ hội gặp được anh.
“Tổng giám, anh cũng vẫn chưa về ạ?” Tạ Lan Lan vừa mới trang điểm lại ở phòng vệ sinh xong, lúc này, nụ cười trên khuôn mặt cô ta vô cùng xán lạn.
Lý Trường Lâm đứng ở trước máy pha cà phê tự động để đợi lấy cà phê, anh ngẩng lên liếc cô ta một cái rồi nói: “Ừm, cô là trợ lí của Hồng Hoa, Tạ Lan Lan, đúng chứ?”
Tạ Lan Lan cười càng ngọt: “Đúng vậy, trí nhớ của tổng giám tốt thật đấy! Người mới tới như tôi mà anh vẫn còn nhớ!”
“Cô không cần khiêm tốn như vậy, tôi đã xem qua tất cả các bản thảo thiết kế của bốn người chuyển công tác các cô rồi, không tồi chút nào.” Lý Trường Lâm đem cà phê để lên trên bàn.
Tạ Lan Lan ngắm nhìn từng cử chỉ phóng khoáng của anh, trái tim đã sớm nhảy nhót không ngừng rồi, cô ta chủ động bước tới, cười nói: “Cảm ơn tổng giám đã khen ngợi… vậy, theo anh thấy trong bốn người chúng tôi, tác phẩm của ai tốt nhất?”
Lý Trường Lâm nhìn cô ta rồi hỏi: “Cô muốn nghe tôi nói thật chứ?”
“Tất nhiên là muốn anh nói thật rồi!”
Anh cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lâm Thanh Mai, các bản thảo thiết kế của cô ấy vượt xa ba người các cô.”
Nói xong, Lý Trường Lâm liền rời khỏi phòng trà.
Nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, Tạ Lan Lan vẫn đứng đó, sắc mặt vô cùng khó coi, cô ta còn tưởng rằng tổng giám sẽ nói cô ta, nhưng không ngờ rằng lại là Lâm Thanh Mai.
Cái câu “bản thảo của cô ấy vượt xa ba người các cô” của anh thật sự như một cái gai đâm vào lòng Tạ Lan Lan.
Cô ta nhớ lại lúc nãy, sự thưởng thức và mến mộ thoáng hiện ra nơi đáy mắt Lý Trường Lâm nhanh tới mức gần như không thể thấy, đã khiến cô ta khẳng định được một chuyện.
Lý Trường Lâm thích Lâm Thanh Mai.
Tạ Lan Lan thở phì phò mà quay lại chỗ ngồi của mình, nhớ tới Lâm Thanh Mai, một người phụ nữ đã kết hôn, vậy mà lại được tổng giám xem trọng, sự ghen ghét đè nén nơi đáy lòng nay lại chợt trào dâng.
Hừ, Lâm Thanh Mai, cô đừng có mà đứng núi này trông núi nọ… Cứ chờ mà xem!. Hãy tìm đọc trang chính ở ~ TrùmTruy ện. CO M ~
...
Lâm Thanh Mai vừa đi xe buýt đến được nhà họ Tiêu, Trương Mỹ Phụng đi từ phòng bếp ra, lập tức bước đến trước mặt cô, hỏi thăm ân cần: “Thanh Mai, có mệt không con? Mẹ đã hầm canh gà nhân sâm cho con rồi, ăn tối xong con uống lấy hai bát bồi bổ thân thể nhé.”
Trương Mỹ Phụng nhiệt tình một cách khác thường khiến Lâm Thanh Mai nhất thời sững sờ, cô còn nhớ lần trước, lúc trước khi rời đi, bà còn suýt mắng cô một trận.
Sự thay đổi thái độ đột ngột này cũng diễn ra quá nhanh đi.
Trương Mỹ Phụng thấy Lâm Thanh Mai không những không nói gì, mà cũng không nổi giận, bà nói: “Con đi đến thư phòng tìm Hoàng Khôi đi, nó nói khi nào con về thì đến gặp nó… Mẹ vẫn còn phải đi xào khoai tây với thịt gà nữa, cơm tối sắp xong rồi, con lên lầu đi.”
Lâm Thanh Mai gượng nở một nụ cười, khẽ gật đầu rồi bước lên lầu.
Sau khi lên lầu, cô đi đến gõ cửa thư phòng, được Trần Hoàng Khôi cho phép, Lâm Thanh Mai liền bước vào.
Đợi cô vào trong rồi, Trần Hoàng Khôi ngẩng đầu nhìn cô rồi bình tĩnh nói: “Ngồi đi.”
Lâm Thanh Mai đi đến ghế sô pha ở trước bàn làm việc của Tiêu Thanh Mai và ngồi xuống.
Lúc này, Trần Hoàng Khôi đẩy đơn thỏa thuận li hôn đã kí đến trước mặt Lâm Thanh Mai, anh ta nói: “Thanh Mai, tôi đã làm lại một bản thỏa thuận li hôn khác rồi, cô sẽ được hưởng một căn biệt thự, cả chiếc BMW cô đã từng lái cũng để lại cho cô, cô kí tên xong thì mai tôi sẽ đưa đơn này cho luật sư.”
Sự thay đổi này khiến Lâm Thanh Mai nhất thời nói không thành tiếng.
Trước đó, việc anh ta đã nói trong tin nhắn rằng, không cần cô trả lại 500 vạn kia, đã đủ khiến cô suy nghĩ nửa ngày trời rồi.
Bây giờ, anh ta lại còn muốn cho cô cả căn biệt thự cùng chiếc xe.
Chẳng lẽ Trần Hoàng Khôi lại đột nhiên tốt bụng muốn bù đắp cho cô.
“Tại sao?” Cô cảm thấy, chuyện tốt như vậy luôn đi kèm những thỏa thuận khác.
Giờ phút này, Trần Hoàng Khôi mặc một đồ ở nhà, không còn sự uy nghiêm của một vị tổng giám đốc lúc ở công ty nữa, khuôn mặt anh tuấn hiện lên khí thế mạnh mẽ, anh ta dựa vào thành ghế, nói: “Tôi đã thông suốt rồi, tôi không muốn tiếp tục cãi nhau với cô nữa, chúng ta hãy chia tay trong vui vẻ… Hơn nữa, đề nghị của mẹ tôi, tôi cũng đã cân nhắc kĩ rồi.”
Cô kinh ngạc nói: “Anh nói với mẹ chuyện chúng ta li hôn rồi sao?”
Trần Hoàng Khôi bật cười nói: “Sao có thể? Nếu tôi nói cho bà ấy, thì bà ấy không phải đã đến công ty cô làm loạn rồi sao?”
Cũng phải, lúc nãy, khi cô trở về, Trương Mỹ Phụng đã rất nhiệt tình với cô, nếu biết được chuyện cô và Trần Hoàng Khôi li hôn thì bà ấy tuyệt đối sẽ không vui vẻ hòa nhã với cô như vậy.
“Vậy anh định dấu diếm bà ấy mãi sao? Như vậy không ổn lắm đâu, hiện tại tôi không sống ở đây nữa, cũng không thể cứ lừa bà ấy nói là tôi đi công tác mãi được.”
Trần Hoàng Khôi thản nhiên tiếp lời cô: “Đúng vậy, đúng là không ổn, vì vậy tôi nghĩ rằng sau khi li hôn xong, nếu mẹ tôi đến biệt thự thì cô lại về nhà ở, giúp tôi che mắt bà ấy. Còn nữa, tôi sửa lại thỏa thuận li hôn vì có một điều kiện! Tôi muốn nghe theo lời mẹ, muốn hoàn thành mong ước của bà ấy! Chúng ta hãy sinh cho bà một đứa cháu! Đợi đến khi cô sinh con xong, chúng ta sẽ đưa con cho mẹ trông, đợi nó lớn hơn một chút lại đón về…”
Anh ra còn chưa nói xong, Lâm Thanh Mai đã lập tức đứng dậy cắt ngang: “Đợi đã! Trần Hoàng Khôi, anh có biết mình anh nói cái gì không? Sao anh có thể nói ra một kế hoạch hoang đường như vậy được? Nếu anh đã đồng ý li hôn, tại sao còn muốn sinh con để lừa cho mẹ anh vui? Anh điên rồi, đúng không hả?”