Bạch Cảnh Thụy xấu hổ lùi lại một bước.
Lâm Thanh Mai hoảng sợ đi tìm đèn trong phòng ngủ, cô đưa tay tới cửa phòng rồi lần mò chạm vào công tắc, lập tức bật lên.
Ngay khi ánh đèn chói lọi được bật sáng lên, Bạch Cảnh Thụy đột nhiên quay người lại, trong nhất thời anh không dám đối mặt với cô.
Anh biết bản thân vừa rồi đã làm ra chuyện gì…
Dám làm hành động lớn mật như vậy chỉ khi trong tình huống uống say mới có thể làm ra được thôi.
“Cảnh Thụy, em là Lâm Thanh Mai đây.” Giọng nói của cô rất nhẹ, khi nói xong, cô lập tức tháo khẩu trang xuống.
Lúc này, Bạch Cảnh Thụy quay lưng về phía cô, cho dù muốn trốn cũng không thoát được, cuối cùng chậm rãi xoay người lại.
“Tôi biết em chính là Lâm Thanh Mai.” Cho dù anh có cố ý hôn cô đi nữa thì anh cũng không có ý định xin lỗi hay giải thích gì với cô.
Cái ý nghĩ vừa rồi, anh đã đợi rất nhiều năm.
Nếu không phải vì thừa dịp đang say mà là trong trạng thái tỉnh táo thì anh nhất định sẽ không làm được.
Câu trả lời của anh khiến vẻ mặt Lâm Thanh Mai xấu hổ, hai má có chút đỏ lên, chuyện vừa rồi, cô còn tính giả bộ như chưa từng xảy ra.
Bời vì đây là Bạch Cảnh Thụy, cô không tới tức giận với anh được, cô không thể tát anh ta được.
Với cô mà nói thì Bạch Cảnh Thụy giờ đây chính là người nhà của cô.
Nhưng giờ phút này khi bản thân đối mặt với anh, cô lại có hơi chột dạ.
Bởi vì chuyện kết hôn mà cô vẫn luôn gạt anh.
“Cảnh Thụy, vì sao khi nãy thấy em anh lại bỏ chạy chứ? Có phải anh đang giận em không?” Lâm Thanh Mai thản nhiên hỏi.
Bạch Cảnh Thụy rũ xuống nhìn cô, giả bộ bình tĩnh vô cùng, nhưng đôi tay lại có chút luống cuống.
Vẻ đẹp của cô đêm nay lại khiến anh phát cuồng vì cô thêm một lần nữa, nhưng anh không đủ dũng khí để làm điều đó thêm lần thứ hai.
Màu đen có thể che giấu hết thảy mọi thứ, nhưng ánh sáng lại khiến kẻ khác sợ hãi.
Trái tim trong lồng ngực anh lại điên cuồng đập mạnh, cô gái anh lặng lẽ thích nhiều năm như vậy chớp mắt đã gả cho người bạn chí cốt của anh là Lập Gia Khiêm.
Thật ra thì cái đáp án này anh đã sớm đoán được từ rất lâu rồi.
Nhưng trong lòng anh vẫn còn cất giấu một tia hy vọng, không dám từ bỏ hoàn toàn.
Cuối cùng cô và anh vẫn trở thành bạn bè của nhau.
“Đúng vậy, đúng là tôi rất tức giận! Chuyện em kết hôn với Lập Gia Khiêm lại giấu tôi! Mà tôi phải từ miệng của Gia Linh mới biết được chuyện này…” Bây giờ anh nhớ tới những gì mà Gia Linh nói trong chuyện điện thoại, anh lại lờ mờ cảm thấy được Gia Linh không có xíu ý tốt nào.
Anh ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đối với lòng người vẫn có chút thấu hiểu.
Nếu anh hoàn toàn gạt những cảm xúc chủ quan của mình sang một bên, có thể thấy những gì mà Vương Gia Linh nói lúc đó mang theo chút tâm tư xấu xa.
Cái loại lời nói châm ngòi thổi gió đó quả thật rất hiệu quả, nhưng chỉ vì anh thực sự quan tâm đến Lâm Thanh Mai.