Mục lục
Cạm bẫy tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Chương 227: Từng có con​




Chưa tới một tiếng đồng hồ, Lập Gia Khiêm đã kịp tới bệnh viện, anh đậu xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện.



Đông Phương Trực nhờ thư ký Jenny đến đón chỉ 5 phút trước khi anh đến bệnh viện, anh ta bị Lâm Thanh Mai đuổi đi mua bữa tối, cô còn đặc biệt nhắc đến một nhà hàng cách xa nơi đây, thật ra cô sợ Lập Gia Khiêm chạm mặt Đông Phương Trực.



Cũng không biết có phải vì những lời Lập Gia Khiêm đã nói ở công ty hay không mà Lâm Thanh Mai luôn cảm thấy tốt hơn hết là nên để anh và Đông Phương Trực càng ít gặp nhau càng tốt.



Cô nghĩ dù sao Lập Gia Khiêm cũng không ở lại đây lâu nên tạm thời cứ đối phó cho qua đoạn thời gian này rồi tính tiếp.



Còn có, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không nữa, Lâm Thanh Mai cứ cảm thấy hình như Đông Phương Trực có gì đó thay đổi nhưng cụ thể thay đổi thế nào thì cô không thể nói rõ được.



Khi cô còn ở vườn địa đàng, quan hệ giữa cô và Đông Phương Trực quả thật rất tốt, vừa giống người nhà lại vừa giống một anh bạn thân.



Nhưng hiện tại ánh mặt của anh chàng bạn thân này nhìn cô có chút không bình thường… Có hơi cưng chiều quá mức, như ánh mắt của người đàn ông dành cho người phụ nữ mà mình thích vậy.



Lâm Thanh Mai cầm một cốc nước ấm trong tay, ánh mắt có chút lo lắng, cô hy vọng Đông Phương Trực không có ý như vậy với cô.



Dù sao đối với cô mà nói, những điều riêng tư của cô từ đã được phơi bày từ lâu trước Đông Phương Trực, quá khứ điều trị bỏng và phẫu thuật thẩm mỹ đều do chính bác sĩ Đông Phương Trực tự tay làm nên cô không hề có thứ tình cảm nam nữ ấy với Đông Phương Trực.



Đông Phương Trực đã chứng kiến giai đoạn xấu hổ nhất, đau đớn nhất của cô, những ký ức không đáng lưu lại ấy đối với Lâm Thanh Mai mà nói thực không phải chuyện đáng để nhớ.



Đối với cô, trong một số tình huống, cô còn không coi Đông Phương Trực là đàn ông.



Ngay khi vừa uống xong hớp nước, Lâm Thanh Mai liền thấy cửa phòng bị mở ra và có người đi vào, đối phương đang ôm một bó hoa loa kèn khổng lồ khiến Lâm Thanh Mai phụt ngụm nước vừa mới uống ra khỏi miệng.



Nếu không phải bởi vì thân hình Lập Gia Khiêm cao lớn thì bó hoa loa kèn đó đã che phủ hết người anh rồi.



Lập Gia Khiêm vào xong cũng không cố ý xun xoe mà chỉ đặt bó hoa loa kèn nằm ngay ngắn dựa vào tường.



Khi đứng thẳng dậy rồi anh mới bình tĩnh nói: "Khu phòng bệnh dù có cao cấp đến đâu thì vẫn còn mùi thuốc khử trùng bệnh viện. Anh hy vọng bó hoa loa kèn này có thể xua tan mùi đó."



Lâm Thanh Mai lúc này đang cầm khăn giấy lau vết nước, cô xấu hổ nói: "Xin lỗi… Cảm ơn anh Lập đã tinh ý như vậy…”



Lập Gia Khiêm với lấy chiếc khăn rồi quay lại lau vết nước trên chiếc chăn mỏng mà Lâm Thanh Mai đang đắp trên người.



Lâm Thanh Mai sững sờ nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của anh, lại thấy anh nghiêm túc lau, trái tim nhỏ của cô đập thình thịch, cô thật sự cảm thấy có chút hoảng hốt khi được cưng chiều như vậy.



"Anh Lập, không cần phải phiền phức vậy đâu..." Hai gò má của Lâm Thanh Mai đã đỏ bừng, sự cẩn thận của Lập Gia Khiêm khiến cô cảm thấy anh giống như chồng mình vậy.



Lập Gia Khiêm vừa nhìn về phía cô và đang định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì điện thoại trong túi quần của anh vang lên, đó là tiếng chuông báo hiệu video call trên messenger.



Anh lập tức đặt khăn mặt lên tủ rồi lấy di động ra.



Sau khi lấy điện thoại ra, anh thấy đó là video call của quản gia.



Lập Gia Khiêm nhìn sang Lâm Thanh Mai nhẹ giọng hỏi: "Cô giáo Diễm, lúc trước Asa muốn theo tôi đến bệnh viện, nhưng tôi đã từ chối theo yêu cầu của cô, tuy nhiên vì tôi đã đồng ý với thằng bé sẽ để nó xem tình hình của cô ở bệnh viện, thằng bé không đợi được nữa, không biết cô có muốn video call với nó một lát không?”



Nghe con nói muốn video call với mình, Lâm Thanh Mai vui vẻ nói: "Đương nhiên muốn rồi! Anh gọi đi!" Cô kích động đến mức nói lắp bắp.



Lập Gia Khiêm cảm nhận được sự phấn khởi trong mắt Lâm Thanh Mai, trong lòng có chút dở khóc dở cười, vị trí của thằng con Asa trong lòng cô đúng là không thể xem thường.



Anh gọi video call.



Cuộc gọi nhanh chóng hiển thị, Lâm Thanh Mai vừa nhìn liền thấy Asa giờ phút này đang ở trong phòng ngủ.



Cô giáo Diễm! Rốt cục cũng được gặp cô rồi! Nghe papa nói cô bị xe đụng, có nghiêm trọng không cô? Papa không cho con đến bệnh viện thăm cô, đúng là đáng ghét…” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Asa lộ ra vẻ lo lắng và buồn bã.



Lập Gia Khiêm đứng bên cạnh nói: "Asa, ba đang ở đây đấy nhé."



Asa có chút sững sờ, còn tưởng rằng papa không ở bên cạnh vì trên màn hình chỉ thấy Lâm Thanh Mai.



Lâm Thanh Mai thấy sắc mặt Lập Gia Khiêm bí xị, cô cười gượng nói: "Asa, cám ơn con đã quan tâm cô như vậy! Cô không sao cả nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ thôi, ba không cho con đến bệnh viện thăm cô là ý của cô đó, bởi vì bệnh viện có rất nhiều người bị bệnh, cô không muốn con bị lây, sức đề kháng của trẻ con các con rất yếu, mong con hãy tha lỗi cho cô nhé.”



Lời nói của cô làm cho trong đôi mắt đen láy của Lập Gia Khiêm xẹt qua một tia dịu dàng, con tim anh ấm áp khi nghe cô vì anh mà giải thích với con trai.



Asa gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu bé chớp mắt nói: “Papa, con trách lầm papa rồi… Con xin lỗi.”



Lập Gia Khiêm nghe thấy giọng nói non nớt và đáng yêu của con trai mình, trái tim anh lập tức dịu lại.



Anh chủ động đến bên cạnh Lâm Thanh Mai muốn cho con trai nhìn thấy mình, Lâm Thanh Mai rất phối hợp lập tức dời điện thoại di động qua một chút.



Lập Gia Khiêm nhìn thấy Asa liền mỉm cười: "Không có việc gì, papa tha thứ cho con, con trai, tối nay papa sẽ về muộn, con phải ngoan, đi ngủ sớm nhé, biết không?”



Asa tiếp tục nghe lời gật đầu: "Dạ! Biết rồi! Cô giáo Diễm và papa đứng cạnh nhau thật là xứng đôi quá đi! Đúng là trai tài gái sắc!"



Vừa dứt lời, gương mặt đang tươi cười của Lâm Thanh Mai cùng Lập Gia Khiêm trở nên cứng đờ.



Lập Gia Khiêm lập tức nhích người ra xa, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Được rồi, Asa, con cũng đã gặp cô giáo Diễm rồi, papa tắt video call đây, tối nay con phải đọc thuộc lòng một trăm từ tiếng Anh đấy.”



Asa không dám không nghe lời Lập Gia Khiêm.



Tuy rằng Lập Gia Khiêm bình thường đối xử với con trai rất dịu dàng nhưng một khi sắc mặt anh lạnh lùng đi, Asa cũng không dám cãi.



Asa ức ử nói: "Con xin lỗi cô, con nói sai rồi… Mong cô đừng giận.”



Asa nhớ ra rằng, tuy papa và Gia Linh mama chưa kết hôn nhưng đã tuyên bố với bên ngoài họ là vợ chồng, vừa rồi cậu nhóc lanh mồm lanh miệng đã nói ra những lời không nên nói.



Lâm Thanh Mai đau lòng nhìn con trai, an ủi: "Không sao đâu, cô không giận gì hết, nhưng Asa này, cô phải dặn con điều này, đó là về sau con không được nói những lời như vậy nữa, mẹ Gia Linh của con sẽ không vui đâu.”



Asa vốn định giải thích, nhưng nhớ đến ba Lập Gia Khiêm cậu liền sợ, vẻ mặt của cậu khiến cho Lâm Thanh Mai sinh nghi, cô liền hỏi: "Con muốn nói gì?"



Cô thấy con trai cúi đầu rồi lại lắc đầu: "Không có gì... Cô ơi con tắt video call đây, con mong cô sẽ mau chóng khoẻ lại để sau này còn tiếp tục dạy con vẽ tranh.”



"Không thành vấn đề! Cô nhất định sẽ nghe lời bác sĩ, nhanh chóng trị khỏi bệnh! Asa, cô rất nhớ con!" Ánh mắt của Lâm Thanh Mai loé lên tình mẫu tử khiến Lập Gia Khiêm thất thần.



Anh đột nhiên có ảo tưởng rằng không biết Asa là con của ai nữa...



Sau khi Asa chào tạm biệt Lâm Thanh Mai trong video, đôi mắt đen sâu thẳm của Lập Gia Khiêm cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có nét lai của Lâm Thanh Mai.



Lâm Thanh Mai ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của anh, trong lòng đột nhiên có chút chột dạ, xấu hổ hỏi: “Anh Lập, anh… Sao anh lại nhìn tôi như vậy?"



Lập Gia Khiêm hoàn hồn lấy điện thoại di động từ tay cô bỏ vào túi quần, anh nhìn xuống đất, lông mi dày và dài che dấu đi sự nghi hoặc trong mắt anh.



Khi anh nhìn Lâm Thanh Mai lần nữa, anh đã trực tiếp hỏi cô: "Cô giáo Diễm, có phải cô từng có một đứa con?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK