Lúc trước anh đã gọi ba cuộc điện thoại cho Lâm Thanh Mai mà Lâm Thanh Mai vẫn không bắt máy, sau đó anh gọi cho Lưu Bảo Bảo, thì thấy định vị điện thoại của Lưu Bảo Bảo ở trong một tiệm karaoke.
Quán karaoke này rất quen thuộc với anh ta, anh ta đã từng dẫn Lưu Bảo Bảo tới.
“Hai người lâu ngày gặp lại thì bỏ tất cả mọi người qua một bên à?” Lập Tư Thần đi tới trước sô pha, để túi tài liệu sang bên cạnh.
Lưu Bảo Bảo đã ấn nút tạm dừng, cô loạng choạng đi qua, Lâm Thanh Mai cũng coi như tỉnh táo đỡ cô ngồi lên sô pha.
Người đàn ông điên cuồng mình vừa nghĩ tới đột nhiên xuất hiện, Lưu Bảo Bảo uống say không thể tự khống chế chủ động ngồi xuống cạnh anh ta.
Cô hơi say vẻ mặt đầy ý cười hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Lập Tư Thần mặt không cảm xúc nhìn Lâm Thanh Mai, rồi đảo mắt nhìn về phía Lưu Bảo Bảo, anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, bình tĩnh nói: “Định vị điện thoại.”
Năm đó sau khi chia tay, định vị điện thoại của anh ta và cô đều giữ lại của nhau.
“Ha ha ha, đúng vậy, tôi thật khờ…” Lưu Bảo Bảo say khướt dựa đầu vào vai Lập Tư Thần.
Vừa rồi uống uống hết một ly Whiskey không bỏ đá, Lưu Bảo Bảo nhắm hai mắt lẩm bẩm nói: “Tư Thần, tôi rất nhớ anh…”
Lời nói của cô làm Lập Tư Thần rũ mắt không nói gì.
Trong căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh làm người ta xấu hổ vì không có tiếng nhạc, Lâm Thanh Mai nhớ tới tối qua không gửi tin nhắn cho anh ta thì có hơi áy náy, nhưng dù sao sớm muộn gì Lập Gia Khiêm cũng sẽ nói với anh ta, cô cảm thấy không chủ động nói thì cũng không có gì.
Nhưng làm sao cô có thể đoán được giờ phút này tâm trạng Lập Tư Thần cực kỳ phức tạp, đôi mắt thâm trầm được hàng mi dày của anh ta che lấp, cả người đều hơi run rẩy.
Đông Phương Diễm chính là Lâm Thanh Mai…
Mà lúc trước tình cờ gặp được Lâm Thanh Mai ở siêu thị, cô lại giả bộ thành người xa lạ.
Bàn tay cầm điện thoại của anh ta nổi lên gân xanh, cảm xúc đã sớm trở nên kích động.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không bộc phát ra.
Lâm Thanh Mai và Lập Tư Thần cứ im lặng mỗi người ngồi một bên, hai người đều không nhìn đối phương.
Cho đến khi Lưu Bảo Bảo ngủ gật ngã vào trong lòng Lập Tư Thần, anh ta mới lên tiếng nói: “Chúng ta đưa Bảo Bảo về đi.”
Lâm Thanh Mai ngước mắt nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói một chữ: “Được.”
…
Mười lăm phút sau, Lập Tư Thần đỡ Lưu Bảo Bảo xuống bãi đỗ xe.
Lâm Thanh Mai đeo túi xách trên vai, trên tay còn xách theo túi tài liệu của Lập Tư Thần và túi Chanel của Lưu Bảo Bảo.
Sau khi Lập Tư Thần đặt Lưu Bảo Bảo xuống ghế, Lâm Thanh Mai trả lời tin nhắn của Lập Gia Khiêm: Đêm nay em ở lại nhà Bảo Bảo, không cần chờ em.
Cô cất điện thoại bỏ vào trong túi, hôm nay cô gọi xe ra ngoài, bởi vì tối nay quyết định sẽ uống rượu, Lưu Bảo Bảo cũng không lái xe, lúc này cô ngồi lên xe Lập Tư Thần.
Lâm Thanh Mai nhìn Lưu Bảo Bảo vắt hai chân nằm nghiêng trên ghế sau, cô hơi nhíu mày ngồi xuống ghế phụ.
Lập Tư Thần không nhìn cô, nhưng sau khi Lâm Thanh Mai thắt đai an toàn, anh ta lập tức vững vàng lái xe khỏi bãi đỗ xe.
Dọc theo đường đi, anh ta và Lâm Thanh Mai đều không nói chuyện.
Không khí trong xe có hơi xấu hổ vì những lời nỉ non khi say của Lưu Bảo Bảo.
Lưu Bảo Bảo đều nói về Lập Tư Thần.
Lâm Thanh Mai than vãn trong lòng, cô mới hiểu được hóa ra chuyện tình yêu của Bảo Bảo khổ như vậy, yêu sâu đậm như thế sao có thể chấp nhận người khác được…
Toàn bộ hành trình Lập Tư Thần đều lạnh mặt, anh ta không hề thay đổi sắc mặt vì trong lời nói khi say của Lưu Bảo Bảo có nhắc về mình.
Suốt 50 phút, Lập Tư Thần và Lâm Thanh Mai đều không giao lưu một câu nào.
Sau khi Lập Tư Thần lái xe vào khu chung cư của Lưu Bảo Bảo, Lâm Thanh Mai hỏi anh ta một câu: “Anh có chìa khóa nhà Bảo Bảo không?”
Anh ta không nhìn cô, nhưng lại nói bằng giọng điệu lạnh lẽo khinh thường: “Sao tôi có chìa khóa nhà cô ta được.”
Lâm Thanh Mai liếc anh ta, nghĩ thầm không có thì không có, sao phải phản ứng như vậy?
Lập Tư Thần dừng xe tại bãi đỗ xe rồi nhanh chóng xuống xe đi đến ghế sau, không nói hai lời bế Lưu Bảo Bảo dậy, lúc này Lưu Bảo Bảo đã sớm ngủ say như chết.
Anh ta khẽ thở dài bế cô lên đi về phía thang máy.
Căn hộ này ở trong một khu chung cư cao cấp được Lưu Bảo Bảo mua bằng số tiền đầu tiên kiếm được sau khi sáng lập tạp chí.
Gồm có ba phòng ngủ hai phòng khách và hai phòng vệ sinh, trang trí xa hoa, vẫn là phong cách nữ vương như cũ của Lưu Bảo Bảo.
Lúc Lâm Thanh Mai dùng chìa khóa mở cửa phòng Lưu Bảo Bảo ra, thì bị sự sạch sẽ trong phòng làm cho kinh ngạc, xem ra bảy năm đã làm cho Lưu Bảo Bảo không thích quét nhà trở nên cần mẫn.
Lưu Bảo Bảo vẫn luôn không thích mời bảo mẫu và người giúp việc làm theo giờ, cho nên trong nhà không nhiễm một hạt bụi đều là thành quả lao động của cô.
Lập Tư Thần bế Lưu Bảo Bảo vào phòng ngủ rồi nhanh chóng đi ra, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lúc Lâm Thanh Mai định tạm biệt Lập Tư Thần thì anh ta bỗng nhiên nói với cô: “Em đến văn phòng luật sư của tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Lâm Thanh Mai thấy đi lúc này có hơi khó xử, cô nhẹ giọng nói: “Hay là để hôm nào đi, bây giờ đã khuya…”
Ánh mắt anh ta lạnh lẽo: “Tôi không ngại nói ở đây, nhưng nếu Bảo Bảo tỉnh dậy thì không liên quan đến tôi đâu.”
Lâm Thanh Mai: “…”
Cô nghĩ xem Lập Tư Thần có chuyện gì muốn nói với mình, chắc đơn giản là mắng cô vài câu, lúc ở quán cà phê Lưu Bảo Bảo đã nói Lập Tư Thần rất tức giận.
“Vậy đi thôi.” Lâm Thanh Mai đi ra cửa.
Lập Tư Thần nhanh chóng đi theo.
…
Một tiếng sau, Lập Tư Thần dẫn Lâm Thanh Mai đi vào văn phòng luật sư của anh ta.
Anh ta dẫn cô đến phòng họp.
Hơi thở nghiêm túc ập vào trước mặt, Lâm Thanh Mai điều chỉnh lại trạng thái, đi vào phòng họp rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Lập Tư Thần đi pha trà rồi quay lại, anh ta đặt hai ly trà xanh lên bàn.
Lâm Thanh Mai nói trước: “Tôi xin lỗi anh trước, tối qua gửi tin nhắn thì bỏ sót anh, nhưng không phải anh biết rồi sao… Cảm ơn vì năm đó anh đã đi tìm tôi cùng Bảo Bảo.”
Ánh mắt Lập Tư Thần bắt đầu trở nên phức tạp, hơi thở dần không ổn định, chính tai nghe Lâm Thanh Mai nói đã bỏ lỡ tin nhắn gửi cho anh ta, trái tim anh ta lập tức bị khoét một miệng máu.
Lập Tư Thần bỗng nhiên cười một tiếng, tiếng cười nhạo nhẹ nhàng bất lực trong phòng họp trống trải tịch mịch vào buổi đêm, làm trái tim Lâm Thanh Mai không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
“Lâm Thanh Mai, từ đầu đến cuối tôi là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong lòng em đúng không? Chỉ sợ tôi có chết đi thì em cũng không nhớ nổi tôi là ai luôn đúng không?” Đôi con ngươi màu đen của Lập Tư Thần đã lạnh như băng.
Lời nói của anh ta tràn ngập phẫn nộ, nhưng Lâm Thanh Mai nghe xong lại cảm thấy tổn thương trong lòng, cô lên tiếng giải thích: “Tư Thần, sao anh lại xem nhẹ bản thân như vậy? Quan hệ giữa tôi và anh không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn bè một thời gian…”
Lời nói của Lâm Thanh Mai làm anh ta lập tức đứng lên hất hai ly trà xanh trên bàn xuống đất, nước trà nóng bắn tung tóe lên mu bàn tay anh ta, chưa bao lâu đã đỏ lên.
Tiếng thủy tinh vỡ làm Lâm Thanh Mai cũng đứng lên, cô ngước mắt nhìn anh ta nói: “Lần sau chúng ta bàn lại đi, anh mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.”
Hành động giận dữ của Lập Tư Thần làm Lâm Thanh Mai không muốn nói chuyện tiếp nữa.
Cô xoay người rời đi, anh ta bước nhanh tới nổi giận đùng đùng nắm lấy cổ tay cô, rồi kéo cô đè lên vách tường.
Lâm Thanh Mai chưa kịp phản kháng, anh ta đã dùng thân hình cao lớn của mình vây cô vào trong lòng, trong đôi mắt đen của Lập Tư Thần chứa đựng cảm xúc không thể nhìn thấu…
“Lập Tư Thần! Anh bình tĩnh lại đi! Có gì chúng ta từ từ nói chuyện, anh buông ra…”
Một đôi môi lạnh băng phủ lên môi Lâm Thanh Mai.
Lập Tư Thần không hề do dự mà giải tỏa hết tất cả sự tức giận không có chỗ phát tiết và nỗi nhớ mãnh liệt của mình!
Đúng như trong dự đoán của Lập Tư Thần, cô chính là thuốc giải duy nhất của anh ta.
Lâm Thanh Mai chưa kịp dùng hết sức giãy giụa, anh ta đã buông cô ra, sau đó đối diện với một cái tát vang dội mà không hề hối hận.
Anh ta biết đây là cái giá phải trả khi đã làm điều đó với cô.
Lập Tư Thần không nhìn cô, xoay người lấy một tờ tài liệu từ trong chiếc túi trên bàn ra.
Anh ta đặt tờ giấy lên bàn rồi nói: “Lâm Thanh Mai, thông qua thí nghiệm vừa rồi, ngoài em ra, tôi không có cảm giác với bất cứ người phụ nữ nào. Một khi đã như vậy thì chúng ta làm một bản hợp đồng đi, em sinh cho tôi một đứa con, tôi sẽ chuyển tất cả tài sản của mình sang danh nghĩa của em…”