Lâm Thanh Mai sững sờ, không ngờ anh lại quan tâm mình, giọng điệu cô tốt hơn chút: “Ừm, gần khỏi hẳn rồi.”
Anh gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô.
Anh vỗ xuống vị trí bên cạnh: “Lại đây, ngồi đây.”
“Không cần đâu, anh có chuyện gì cứ nói…” Lâm Thanh Mai lùi lại hai bước, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Lập Gia Khiêm cười nhẹ: “Dường như cô rất sợ tôi?”
Cô cười khẩy hai tiếng: “Haha, anh không có ba đầu sáu tay, sao tôi phải sợ anh?”
Mặc dù nói như vậy nhưng cô vẫn không lại gần anh nửa bước.
Lập Gia Khiêm cũng không ép cô, anh đặt ly cà phê lên bàn trà rồi gõ vào tờ giấy ghi chú: “Tìm tất cả những cuốn sách này theo danh sách ở đây.”
Gọi cô đến là để tìm sách?
Thấy Lập Gia Khiêm tiếp tục đọc báo tiếng Anh trong tay mà không để ý đến mình, Lâm Thanh Mai chậm rãi đi tới trước bàn trà, cầm tờ giấy ghi chú lên. Trong lòng cô cảm thấy hơi kinh ngạc, cô biết mấy cuốn sách này, là sách thiết kế bằng tiếng Anh mà cô vẫn luôn muốn đọc nhưng không mua được.
Cô liếc nhìn phòng làm việc, kéo một chiếc ghế gần đó tới trước tủ sách lớn rồi bắt đầu tìm từng cuốn sách theo tiêu đề trên ghi chú…
Khoảng nửa giờ sau, cô tìm được mười hai cuốn sách tiếng Anh bản gốc.
Lâm Thanh Mai ôm sách đặt lên bàn trà rồi nói với anh: “Tìm xong rồi, tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Ừ, cô có thể đi rồi.” Giọng anh lạnh lùng trong trẻo, anh vẫn đang đọc báo tiếng Anh.
“Ồ.”
Cô vừa đi được hai bước, Lập Gia Khiêm lại nói: “Cầm sách đi, về đọc cẩn thận.”
Lâm Thanh Mai ngẩn người, hoá ra là tìm sách cho cô!
Cô ngạc nhiên vui mừng chưa tới năm giây thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại xụ xuống: “Những cuốn sách này đều bằng tiếng Anh, tiếng anh của Tôi không tốt lắm.”
Khuôn mặt hoàn hào tuyệt đối của người đàn ông hơi nâng lên, trong đôi mắt đen có chút khinh thường: “Biết tìm cớ nhưng lại không có thời gian tra từ điển tiếng Anh?”
“…”
“Được rồi…” Anh có lòng tốt cho cô mượn sách bản gốc xem, cô thật sự không có lý do gì để từ chối.
Khi Lâm Thanh Mai ôm một chồng sách lên thì cửa phòng làm việc lập tức bị đẩy ra, một giọng nói êm tai vọng lại: “Anh Khiêm…”
Anh hơi ngạc nhiên nói: “Dao Dao, sao em lại tới đây?”
Một cô gái trẻ bước vào phòng, cô ấy khoảng chừng hai mươi tuổi, cao 1m66, là kiểu người đẹp điển hình với làn da đẹp không nhìn thấy lỗ chân lông.
Hồ Dao Dao mặc chiếc váy ren trắng bó sát người, mỉm cườii ngọt ngào, đôi mắt hạnh to tròn rất có thần thái, cô ta đi chân sáo tới trước mặt Lập Gia Khiêm, cúi người nhìn anh, bĩu môi nói: “Anh Khiêm không tới thăm em gì cả, em về nước một tuần rồi đó! Nhưng em nghĩ Anh Khiêm nhất định rất bận nên em đã tự đến.”
Lúc này Đỗ Tuấn đã đứng ở cửa, anh ta nhìn nhanh một lượt trong phòng, xem xem cục diện có đang khó xử hay không, may mà không có… Vẻ mặt anh ta sợ hãi: “Xin lỗi Lập tổng, cô Hồ có thẻ thang máy…”
Lập Gia Khiêm gật đầu, phất tay, Đỗ Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa văn phòng lại.
Lời Đỗ Tuấn khiến anh nhớ lại trước khi Hồ Dao Dao ra nước ngoài anh đã đưa cho cô ta tấm thẻ thang máy lên thẳng tầng cao nhất, chẳng trách cô ta có thể không cần qua Đỗ Tuấn đã tới gặp anh.
Sắc mặt Lập Gia Khiêm dịu đi một chút: “Dao Dao, anh xin lỗi, thời gian này anh thật sự hơi bận, không có thời gian đến thăm em, mong em đừng giận.”
Hồ Dao Dao nháy mắt với anh: “Nếu tối nay Anh Khiêm đi mua sắm với em thì em sẽ tha thứ cho anh.”
Đáy mắt anh hiện lên một tia cưng chiều: “Được, anh đồng ý với em.”
“Anh Khiêm, để đến gặp anh mà em vẫn chưa ăn sáng, bây giờ anh có thời gian đi ăn với em không?” Giọng cô ta ngây thơ mà vô tội.
Nhìn cô gái như thiên thần này, trái tim đang bị trói buộc của Lập Gia Khiêm dần được mở ra.
Đôi mắt đen tối đi, Lập Gia Khiêm đứng dậy, vẻ mặt mui mừng: “Đi, anh đưa em đi ăn.”
“Tốt quá rồi! Anh Khiêm thương em nhất!” Hồ Dao Dao lắc lư cánh tay anh giống như cô gái nhỏ đang nũng nịu.
Lúc này Hồ Dao Dao mới chú ý đến người phụ nữ đứng bên bàn trà đang phân loại sách, Lâm Thanh Mai cố ý quay lưng về phía cô ta nên Hồ Dao Dao không nhìn thấy mặt cô.
Cô ta tò mò hỏi: “Anh Khiêm, cô ấy là ai?”
Lập Gia Khiêm không nhìn Lâm Thanh Mai, chỉ thản nhiên đáp: “Chỉ là một nữ nhân viên mà thôi.”
Anh cố ý không giới thiệu khiến Lâm Thanh Mai thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng loáng thoáng có chút mất mát.
Ngay chính bản thân cô cũng không biết mình mất mát cái gì.
Ngay sau đó Hồ Dao Dao đã rời sự chú ý khỏi Lâm Thanh Mai, cô ta đảo mắt nói với Lập Gia Khiêm: “Anh Khiêm, anh còn nhớ nhà hàng gần đây mà trước kia chúng ta hay ăn không? Bây giờ nó đã thành nhà hàng đồ Trung rồi! Nhưng có vẻ như có bếp riêng, chúng ta đến đó thử nhé?”
Giọng Lập Gia Khiêm nhẹ nhàng mà bình tĩnh: “Được, nghe em hết.”
“Anh Khiêm, nếu em gọi nhiều món mà ăn không hết thì anh đừng trách em nhé!”
“Đồ ngốc, sao lại trách em được…”
Anh kéo tay cô ta ra khỏi văn phòng, Lâm Thanh Mai vẫn có thể nghe thấy đoạn đối thoại ấm áp đáng ghen tỵ của họ…
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô sẽ không tin người đàn ông này còn có một mặt dịu dàng đến thế.
Không biết vì sao trong lòng Lâm Thanh Mai có chút khó chịu.
Vừa nãy cô vẫn luôn bị coi là người vô hình, Lập Gia Khiêm thậm chí còn không chào cô một tiếng đã đưa cô gái kia đi.
Cô lắc đầu xua đi nỗi muộn phiền và đố kỵ mã lẽ ra không nên có trong lòng.
Lâm Thanh Mai thở ra một hơi, cố gắng ôm sách ra khỏi văn phòng.
Cô ôm chồng sách vào thang máy, nhớ tới thái độ tuỳ ý gọi cô rồi lại đe doạ cô của Lập Gia Khiêm, so sánh với cô gái tên Dao Dao này thì đúng là một sự khác biệt rất lớn!
Cô gái như Dao Dao dường như trời sinh đã được cưng chiều như công chúa.
Lòng Lâm Thanh Mai thoáng có chút buồn bực, không biết đến khi nào thì mối quan hệ không rõ ràng của cô và anh mới kết thúc!
Sau khi bước ra khỏi thang máy về chỗ ngồi, Lâm Thanh Mai vẫn còn đang ngẩn ngơ, cô chợt nhớ tới một câu nói của trợ lý Đỗ.
Sao anh ta lại gọi người đàn ông đó là Lập tổng…
Trong lòng dường như đã có câu trả lời, Lâm Thanh Mai đưa mắt nhìn xung quanh, cô vốn định tìm người để hỏi nhưng thấy các nhà thiết kế xung quanh đều không ở vị trí thì cô chợt thấy hơi hoảng, vội vàng bấm vào trò chuyện nhóm của bộ phận thiết kế trên máy tính.
Quả nhiên có thông báo họp khẩn!
Cô nhìn điện thoại thì thấy đã hai mươi phút trôi qua!.
Ngôn Tình Sắc
Cô sợ tới mức nhanh chóng cầm vở viết và bút trên bàn, lao thẳng vào phòng họp.
Đến cửa phòng họp, cô cúi người nhẹ nhàng đẩy cửa kính, muốn lẻn vào chỗ ngồi cuối cùng.
Nhưng Lý Trường Lâm, người đang nói lại xướng tên cô ngay tại chỗ: “Lâm Thanh Mai, ngồi phía trước!”
Anh ta vừa nói, tất cả mọi người trong phòng họp đều đang cực kỳ yên lặng đều nhìn về phía cô.
Một số nhà thiết kế còn mang ý cười sung sướng khi thấy người gặp hoạ.
Ai cũng biết tổng giám ghét nhất là cấp dưới đến muộn, Lâm Thanh Mai chết chắc rồi!
Hai má Lâm Thanh Mai hơi đỏ, cô đối diện với ánh mắt của moi người, đứng thẳng người đi về phía tổng giám.
Sau khi cô ngồi xuống phía sau Lý Trường Lâm, anh ta gọi tên cô phê bình: “Lâm Thanh Mai, lần sau họp mà còn đi muộn sẽ trừ hết tiền thưởng cuối năm của cô!”