Ánh mắt của Lập Gia Khiêm bỗng trùng xuống, anh quan tâm nói: “Vậy em ăn chút thức ăn đi. Hay là anh bảo phía nhà bếp đổi cho em món khác nhé.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, em ăn chút thức ăn này là được rồi…” Lâm Thanh Mai không nhẫn tâm làm phiền đầu bếp cả buổi tối.
Nghe vậy, anh nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Ngày mai, anh đi cùng em đến bệnh viên kiểm tra dạ dày, có khả năng em bị bệnh rồi.”
Lâm Thanh Mai cảm thấy cô cũng nên đi bệnh viện một chuyến, do đó, cô nói với anh: “Ngày mai, em đi một mình được rồi, anh không cần đi cùng em đâu.”
“Không sao, anh đi cùng em.”
Sự kiên trì của Lập Gia Khiêm khiến Lâm Thanh Mai không có cách nào phản đối được nữa.
…
Mười một giờ trưa ngày hôm sau, Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện Nhân Dân số một.
Trước đó, Lâm Thanh Mai đã làm xong một loạt kiểm tra ở bệnh viện. Trong quá trình đó, La Chí Thanh đã đích thân đi cùng cô, ngay đến cả Lập Gia Khiêm cũng luôn ở bên cô.
Bước tiếp theo là chờ đợi kết quả.
Lập Gia Khiêm sai người đưa Lâm Thanh Mai về biệt thự nghỉ ngơi trước. Vừa khéo em họ của cô – Trần Ngọc vẫn đang ở trong biệt thự, cô cũng muốn trở về chăm sóc em họ mình.
Sau khi đến công ty, Lập Gia Khiêm bận rộn mở cuộc họp cả buổi chiều.
Anh bận đến tận bảy giờ tối. Trước đó, Đỗ Tuấn đã đặt sẵn nhà hàng cho anh. Lập Gia Khiêm vừa bỏ công việc trong tay xuống, chuẩn bị đến nhà hàng, thì La Chí Thanh gọi điện thoại đến.
Anh lập tức nghe điện thoại, trong lòng mơ hồ có chút căng thẳng và mong đợi.
“Gia Khiêm, đã có báo cáo kết quả kiểm tra của Lâm Thanh Mai rồi. Trên báo cáo ghi rõ, cô ấy không hề có thai, chỉ là áp lực tinh thần quá lớn dẫn đến rối loạn tiêu hóa tạm thời mà thôi.”
La Chí Thanh còn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, nếu bây giờ Lâm Thanh Mai có thai, cô ấy cũng sẽ không xuất hiện phản ứng của phụ nữ có thai sớm như vậy.”
Vừa nghe thấy kết quả này, Lập Gia Khiêm cảm thấy vô cùng thất vọng.
Anh không nói gì cả, bởi anh biết La Chí Thanh là người rất cẩn thận. Thân là bác sỹ, anh ta càng tận tụy với công việc và làm tròn bổn phận của mình hơn. Cho nên, kết quả này tuyệt đối không có gì sai sót cả.
Qua điện thoại, La Chí Thanh không có cách nào thấy được biểu cảm của Lập Gia Khiêm lúc này, do đó anh ta chủ động lên tiếng: “Lần trước, Nhậm Bách đã nói với tôi chuyện của cậu rồi. Thật lòng mà nói, sau khi nghe xong, tôi rất kinh ngạc. Tôi không ngờ, cậu với Lâm Thanh Mai lại... Thế nhưng, đây dù sao cũng là chuyện tốt. Hôm nay từ ánh mắt cô ấy nhìn cậu, tôi có thể nhìn ra, cô ấy rất thích cậu.”
“Nhưng mà, tôi cảm thấy, đề nghị của Nhậm Bách hơi điên rồ. Nào ngờ, người điên rồ nhất lại là cậu…”
Nghe vậy, Lập Gia Khiêm chỉ lạnh lùng, hỏi anh ta: “Rốt cuộc cậu đang muốn nói gì? Cứ nói thẳng ra.”
La Chí Thanh nhíu mày, hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn nói: “Mặc dù Lâm Thanh Mai không có quan hệ gì với tôi, nhưng với tư cách là một bác sỹ, tôi bắt buộc phải nhắc nhở cậu một câu. Nếu một ngày nào đó, cô ấy mang thai đứa con của cậu, nhưng đến cuối cùng, cậu lại không muốn. Cậu phải biết, đẻ non rất có hại cho cơ thể của người phụ nữ. Do đó, tôi khuyên cậu phải nghĩ thật kỹ rồi hãy làm.”
“Vì sao tôi lại không muốn? Hiện giờ, rõ ràng là cô ấy không có thai.” Lập Gia Khiêm thất vọng, nói.
Nghe vậy, La Chí Thanh nói: “Vậy tôi hỏi cậu, mục đích cậu muốn cô ấy sinh con cho cậu là gì? Cậu thật sự muốn có con ư? Hay là chỉ muốn lợi dụng đứa bé để trói buộc Lâm Thanh Mai ở bên cạnh mình? Cậu biết rõ, ba cậu sẽ không cho phép Lâm Thanh Mai bước chân vào cửa nhà họ Lập với thân phận như vậy!”
Ánh mắt của Lập Gia Khiêm bỗng trở nên lạnh lẽo, anh nói: “Tôi nói mình sẽ cưới cô ấy làm vợ bao giờ?”
Lời nói của anh khiến La Chí Thanh thảng thốt, ngay sau đó, anh ta tức giận, nói: “Vậy cậu đang tính làm gì? Cậu muốn Lâm Thanh Mai có thai khi chưa kết hôn ư? Cậu có biết suy nghĩ thật sự của cô ấy hay không? Mặc dù lần trước, tôi bảo chú Trung mang thuốc vitamin B11 về cho cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đồng ý với cách làm của cậu! Bây giờ, cậu lừa Lâm Thanh Mai như vậy, cậu có từng nghĩ, một ngày nào đó, nếu cô ấy biết sự thật, cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào hay không?”
Sự kích động của La Chí Thanh khiến Lập Gia Khiêm cau mày, anh lạnh lùng nói: “Vì sao cậu lại kích động như vậy? Hành động của cậu khiến tôi sắp cho rằng, cậu và cô ấy có mối quan hệ mờ ám đấy!”
“Cậu nghĩ nhiều rồi! Tôi chỉ đứng trên góc độ một người bác sỹ, cho nên mới nói những lời như vậy mà thôi… Hôm nay, khi ở trong bệnh viện tôi nghe thấy một chuyện. Có một bệnh nhân nữ, sau khi bị chồng chưa cưới bỏ rơi, cô ta đã lựa chọn phẫu thuật phá thai. Khi đó, thai nhi đã được bảy tháng. Phẫu thuật phá thai có độ nguy hiểm nhất định. Khi làm phẫu thuật, cô ta bị ra máu quá nhiều, do đó, đã chết ngay trên bàn phẫu thuật.”
Khi nghe thấy những lời La Chí Thanh nói, trong lòng Lập Gia Khiêm liên tưởng ngay đến Lâm Thanh Mai. Anh lập tức trầm giọng, nói: “Từ trước đến nay, tôi chưa từng cảm thấy hối hận trước bất kỳ quyết định nào của mình. Tôi cũng sẽ không để Lâm Thanh Mai có cơ hội đẻ non!”
La Chí Thanh nghe thấy giọng nói kiên định của anh, thì thở dài một hơi, nói: “Tôi hi vọng, cậu có thể hiểu được dụng ý của tôi. Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi.”
Lập Gia Khiêm cúp điện thoại, sau đó một mình anh ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ rất lâu.
Anh thừa nhận, anh không có khái niệm rõ ràng đối với đứa bé, anh chỉ biết, ngay lúc này, anh cần một đứa bé.
Cho dù, anh không thể cho Lâm Thanh Mai danh phận chính thức, nhưng nếu anh và cô có một đứa con của riêng mình thì cũng không tệ lắm…
…
Lúc này, trong biệt thự của Lập Gia Khiêm, Trần Ngọc và Lâm Thanh Mai đã ăn xong bữa tối.
Trần Ngọc kéo tay Lâm Thanh Mai ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Trần Ngọc nói với Lâm Thanh Mai chuyện của cô ấy và bạn trai – Vương Húc.
Trần Ngọc nước mắt ngắn, nước mắt dài, nói: “Chị, em thật sự không thể hiểu được, vì sao Vương Húc không yêu em…”
Nghe vậy, Lâm Thanh Mai không khỏi nhớ đến Trần Hoàng Khôn, cô mỉm cười, nói: “Cô nhóc ngốc nghếch này, trong chuyện tình cảm lấy đâu ra nhiều câu hỏi “vì sao” đến như vậy! Không yêu thì chính là không yêu thôi. Em cũng đã nói, em tận mắt nhìn thấy cậu ấy và một đàn em vào khách sạn đặt phòng. Vậy em còn không hiểu cái gì nữa?”
Trần Ngọc không cam tâm, nói: “Nhưng mà, nếu bây giờ bảo em từ bỏ anh ấy, em thật sự không làm được… Bọn em đã ở bên nhau ba năm rồi, bọn em cũng đã hứa với nhau, sẽ cùng nhau dành dụm tiền, mua nhà rồi kết hôn! Bọn em cũng đã lên kế hoạch xong xuôi, sẽ cùng nhau sống ở đây… Nhưng bây giờ, vì sao mọi thứ đều thay đổi? Em thật sự không cách nào chấp nhận được… Em thật sự không muốn từ bỏ anh ấy!”
Thấy dáng vẻ đau khổ của em họ mình, Lâm Thanh Mai cũng rất đau lòng: “Hazz… Cô em gái ngốc nghếch của chị!”
“Ngọc à, em phải tin chị. Thời gian chính là liều thuốc chữa trị tốt nhất. Đợi đến khi em gặp được một người đàn ông khác tốt hơn, em sẽ từ từ thoát khỏi sự khó chịu và không cam lòng hiện giờ.”
Trần Ngọc lau nước mắt, nói: “Chị họ, sau khi ly hôn, chị luôn ở đây sao? Chủ nhân của căn biệt thự này là bạn trai mới của chị ư?”
Câu hỏi của Trần Ngọc khiến Lâm Thanh Mai nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Cô chỉ ậm ờ: “Anh ấy là cấp trên của chị, còn chị là trợ lý thực tập của anh ấy. Anh ấy thấy chị vừa ly hôn, chưa có chỗ ở ngay, cho nên mới bảo chị ở tạm đây.”
Trần Ngọc không tin lắm: “Thật sao chị?”
Lâm Thanh Mai tiếp tục nói dối cô ấy: “Ừ.”
Cô thật sự không dám nói sự thật cho Trần Ngọc nghe. Hiện giờ, quan hệ của cô và Lập Gia Khiêm vẫn chưa thật sự thích hợp để công khai.
Nếu Trần Ngọc nói chuyện này cho Vương Lệ Hằng và họ hàng nghe, thì thật sự không hay cho lắm!
Trước mắt cô vẫn chưa thể xác định rõ quan hệ giữa mình và Lập Gia Khiêm, cho nên có thể giấu được, cô nhất định sẽ giấu.
“Sếp của chị đối xử tốt với chị thật đấy! Anh ta nhất định rất giàu có đúng không chị?” Trần Ngọc không khỏi tò mò, hỏi cô.
Lâm Thanh Mai tiếp tục ậm ờ: “Ừ, có lẽ vậy, chị cũng không biết nữa.”
Trần Ngọc cười, nói: “Chị là trợ lý của người ta mà ngay đến cả người ta giàu có hay không cũng không biết ư? Nhưng mà em thấy, nếu anh ta có thể ở trong căn biệt thự xa hoa như thế này, thì chắc hẳn phải là người có tiền…”
“Trần Ngọc, chị đi tắm trước đây. Hôm qua em uống rượu say có lẽ vẫn chưa ngủ đủ giấc. Em cũng đi tắm đi, rồi ngủ sớm một chút… Bây giờ, đừng nghĩ ngợi gì nữa, đợi đến ngày mai, em hãy suy nghĩ kỹ xem nên xử lý chuyện giữa mình và Vương Húc như thế nào.” Lâm Thanh Mai đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ dành cho khách.
Nghe vậy, Trần Ngọc gật đầu, nói: “Vâng ạ…”
…
Ba giờ sáng, trong phòng khách tầng dưới truyền đến tiếng thét chói tai của Trần Ngọc. Lâm Thanh Mai đang thiu thiu ngủ, lập tức giật mình tỉnh dậy.
Cô quay đầu sang nhìn chỗ trống bên cạnh mình, phát hiện anh không có ở đây. Sau đó, cô đưa tay ra sờ vào chăn và thấy chăn vẫn lạnh. Cô lập tức biết rằng, Lập Gia Khiêm vẫn chưa trở lại biệt thự.
Cô đột nhiên có dự cảm không hay, cô cảm thấy chuyện của Trần Ngọc có liên quan đến Lập Gia Khiêm.
Do đó, Lâm Thanh Mai vội vàng mặc quần áo rồi đi xuống phòng khách tầng dưới.
Khi xuống đến nơi, cô chỉ nhìn thấy phòng khách vẫn sáng đèn. Lúc này, Trần Ngọc với bộ quần áo xộc xệch đang ngã trên mặt đất. Còn Lập Gia Khiêm thì đứng bên cạnh, khắp người anh ngập tràn mùi rượu. Anh chỉ vào Trần Ngọc rồi lạnh lùng nói với hai tên vệ sỹ mặc đồ đen: “Ném người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!”