Lúc này, tên tóc húi cua đã bị đánh cho hoảng sợ, anh ta sợ đám người này muốn âm thầm giải quyết bọn họ, ngộ nhỡ mang bọn họ đến núi hoang nào đó rồi chôn sống thì làm thế nào?
"Chị Hai tha mạng... Tôi nói, tôi sẽ nói hết."
Tên tóc húi cua lấy điện thoại di động của mình ra, may mà không bị đánh vỡ, anh ta dùng ngón tay vẫn còn dính máu run rẩy ấn mở tin nhắn còn chưa kịp xóa bỏ.
"Chính cô ta liên lạc với tôi."
Lâm Thanh Mai cầm điện thoại di động của anh ta lại nhìn số điện thoại, suýt chút nữa đập nát điện thoại của tên tóc húi cua.
"Tạ Lan Lan!"
Cô đưa điện thoại của tên tóc húi cua cho Thanh Long.
Thanh Long đứng bên cạnh nói: "Trước đó tổng giám độc Lập từng dặn dò, chuyện này giải quyết như thế nào hoàn toàn do cô Lan quyết định."
Lúc này, đôi mắt đen của Lâm Thanh Mai tràn ngập phẫn nộ, cô hoàn toàn tin tưởng chuyện hạ thuốc lần trước cũng là Tạ Lan Lan gây nên.
Cô nói với Thanh Long: "Báo cảnh sát đi."
Thanh Long không nói gì lập tức bấm điện thoại.
...
Trong lúc chờ đợi, không ít nhân viên trong câu lạc bộ thỉnh thoảng nhìn về phía bãi đỗ xe bên này.
Mà trong phòng VIP, trước đó khi Tạ Lan Lan dựa vào nhà vệ sinh nghe được Lâm Thanh Mai bị người ta cưỡng ép đưa đi, cô ta âm thầm chờ mong tin tốt của tên tóc húi cua.
Thật không ngờ cô ta còn chưa kịp vui mừng, Lâm Thanh Mai đã dẫn theo Thanh Long và năm vệ sĩ lao vào phòng VIP.
Phía sau bọn họ còn có ông chủ của câu lạc bộ tư nhân, lúc này đang run rẩy đứng bên cạnh Lâm Thanh Mai, ánh mắt ra hiệu để bốn tiếp viên nam nhanh chóng chạy lấy người.
Bốn tiếp viên nam lập tức ủ rũ rời đi.
Bạch Tuyết và Đỗ Tiểu Mỹ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Mai, Bạch Tuyết hỏi: "Thanh Mai, cô đây là..."
Sắc mặt Tạ Lan Lan đã sớm trắng bệch, cô ta thấy Lâm Thanh Mai vẫn bình yên vô sự thì hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngay cả như vậy vẫn phải giả giả vờ hiền lành.
Cô ta giả vờ quan tâm hỏi: "Thanh Mai, vừa nãy cô đi đâu thế? Tại sao lâu như vậy mới đến? Những người này là ai?"
Lâm Thanh Mai nhìn khuôn mặt ác độc dối trá của cô ta, cười lạnh nói: "Tạ Lan Lan, chuyện cho tới bây giờ cô còn cần giả vờ sao? Tôi đã báo cảnh sát rồi, cô hãy đợi ngồi tù đi."
Bạch Tuyết và Đỗ Tiểu Mỹ kinh hãi đồng thời nhìn về phía Tạ Lan Lan, hai người bọn họ cùng đứng lên cách xa Tạ Lan Lan, nhưng cũng giữa khoảng cách với Lâm Thanh Mai.
"Thanh Mai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tuyết nhìn ánh mắt đã có vẻ sợ hãi của Tạ Lan Lan, trong lòng bắt đầu tin tưởng Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai không để ý đến Bạch Tuyết, cô hỏi Tạ Lan Lan: "Rốt cuộc tôi đã làm sao đắc tội cô, khiến cô hận tôi như vậy? Chẳng lẽ vì cô thích Lý Trường Lâm sao?"
Tạ Lan Lan bất giác lén nhìn trong tay mình, Lâm Thanh Mai lạnh giọng nói: "Không cần tìm, điện thoại di động của cô đang ở chỗ của tôi."
Lời cô khiến đây cung căng cứng của Tạ Lan Lan đột nhiên đứt phựt một cái, nhưng cô ta vẫn còn muốn chống chế: "Lâm Thanh Mai, tôi không biết cô đang nói cái gì? Tôi thật lòng chỉ muốn mọi người đến tiễn tôi, đang êm đẹp cô báo cảnh sát làm gì? Không có chứng cớ xác thực đã phỉ báng tôi cẩn thận tôi đi tố cáo cô."
"Ồ, cô cho rằng tôi không thấy được tin nhắn cô gửi cho người đàn ông kia sao?"
Khi Tạ Lan Lan còn đang tiếp tục giảo biện thì cảnh sát tới.
Toàn bộ người có mặt ở đây được dẫn đi lấy lời khai.
...
Hai tiếng sau, sau khi lấy xong lời khai, Bạch Tuyết và Đỗ Tiểu Mỹ trước lập tức rời đi.
Trước khi đi các cô nhìn thấy Lâm Thanh Mai vẫn đang được lấy lời khai, đáy lòng không khỏi sợ hãi cô.
Sau này các cô không dám đắc tội Lâm Thanh Mai nữa.
Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, Tạ Lan Lan không thể tiếp tục chống chế nữa, lòng như tro tàn nhận hết tội lỗi.
Sau khi cô ta bị còng tay dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn, đún lúc nhìn thấy Lâm Thanh Mai từ trong văn phòng đi ra.
Mắt Tạ Lan Lan đỏ ửng, cười lạnh nói: "Lâm Thanh Mai, không phải cô hỏi tôi tại sao hận cô như thế sao? Tôi chẳng qua chỉ vì báo thù mà thôi. Trước kia cô bảo Lý Trường Lâm đuổi việc tôi, đột ngột thất nghiệp tôi đi công ty thiết kế khác cũng liên tiếp gặp phải trắc trở, tôi biết là cô và anh ta ở phía sau giở trò."
"Nghĩ không ra người phụ nữ như cô vẫn rất có năng lực..."
Lâm Thanh Mai lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, tức giận nói: "Tạ Lan Lan cô thật hèn hạ, trước kia cô hạ thuốc tôi nhưng đã thoát tội, bây giờ cô còn không biết hối cải sai càng thêm sai."
Tạ Lan Lan quát: "Cô im ngay! Đây đều do các người ép tôi... là các người khiến tôi không thể tiếp tục sống ở chỗ này. Sau khi thất nghiệp tôi gặp khó khăn khắp nơi, cuối cùng không có cách nào mới đi công ty thiết kế của Tam Lưu, tên chủ khốn nạn đó không có việc gì thì bảo tôi tiếp khách hàng uống rượu..."
"Tôi còn gặp phải lão già háo sắc... tất cả chuyện này đều do các người hại. Lâm Thanh Mai tôi hận cô, tôi hận không thể khiến cô chết đi."
Nữ cảnh sát sau lưng Tạ Lan Lan lên tiếng quát lớn: "Tạ Lan Lan, ăn nói cẩn thận."
Dù vậy, khi bị hai nữ cảnh sát đưa đi, Tạ Lan Lan vẫn gào thét mắng chửi.
...
Sau khi ra ngoài, Thanh Long đi theo sau Lâm Thanh Mai, cung kính hỏi: "Cô Lâm, cần tôi đưa cô về biệt thự không?"
Biệt thự...
Lâm Thanh Mai rơi vào trầm tư, cảm thấy hơi do dự, nghĩ nếu đêm nay không phải Lập Gia Khiêm có dự kiến trước, e là cô đã sớm bị mấy người đàn ông...
Cô thấy lạnh cả sống lưng, lại nghĩ tới trước đó oan uổng Lập Gia Khiêm, còn nợ anh một lời xin lỗi, Lâm Thanh Mai nói: "Không biết bây giờ Lập Gia Khiêm đã ngủ chưa..."
Hiện cũng đã hơn ba giờ sáng rồi, Thanh Long trả lời: "Cô Lâm, nếu tổng giám đốc Lập trông thấy cô nhất định sẽ rất vui vẻ."
Lâm Thanh Mai suy nghĩ một chút nói: "Vậy phiền anh đưa tôi đi nhỉ."
Cứ như vậy, Lâm Thanh Mai ngồi trong chiếc xe Landrover màu đen của Thanh Long, mà phía sau xe Landrover là tám chiếc xe Jeep cao cấp màu đen, trong xe toàn là vệ sĩ.
Trong xe, Lâm Thanh Mai còn được biết những vệ sĩ này đều là lính đặc chủng vì lý do đặc biệt mà xuất ngũ.
Thanh Long tiết lộ: "Thật ra, trước kia bọn họ đều chấp hành nhiệm vụ quốc gia, về sau vì vấn đề niên hạn đều chuyển thành công tác hậu cần, tổng giám đốc Lập quý nhân tài nên đã thông qua quan hệ đặc biệt mới thuê bọn họ làm vệ sĩ."
Lâm Thanh Mai vẻ mặt bội phục nói: "Thì ra là thế, nhân tài cấp quốc gia, hôm nay để bọn họ đánh mấy tên rác rưởi thật sự là làm khó bọn họ."
Thanh Long: "..."
...
Hơn bốn mươi phút sau, Lâm Thanh Mai lần nữa bước vào biệt thự Hoàng Cung lúc trước bị đuổi đi.
Nếu như không phải lương tâm vô cùng cắn rứt, cô cũng sẽ không đến vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
Cô nợ Lập Gia Khiêm một lời xin lỗi trịnh trọng và lời cảm ơn chân thành.
Mà dường như biết cô sẽ đến, Lập Gia Khiêm vẫn luôn làm việc trong phòng sách đến giờ cũng chưa ngủ.
Khi chú Trung quản gia dẫn Lâm Thanh Mai đi vào phòng sách của anh, vừa vào đã nhìn thấy Lập Gia Khiêm đang xử lý văn kiện.
Chú Trung nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi.
Lâm Thanh Mai đứng ở cửa phòng sách cách đó không xa, nhìn Lập Gia Khiêm cách cô hơi xa, cô cảm giác anh dường như Thiên Đế cung Quảng Hàn cao không thể chạm tới.
Từ sau khi cô đi vào, Lập Gia Khiêm chẳng thèm liếc mắt nhìn cô một cái mà vẫn tiếp tục công việc trong tay.
Lâm Thanh Mai cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhưng cô cũng không muốn quấy rầy anh, nên vẫn đứng im lặng.
Tận mười lăm phút sau, Lập Gia Khiêm chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô, giọng điệu có chút trào phúng: "Em định đứng cả đêm sao?"