Cô đã bị bịt mắt trong suốt quá trình, nhiều lần muốn tháo xuống nhưng đều bị Lập Gia Khiêm ngăn lại.
Cho đến khi trong phòng đột nhiên vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, Lâm Thanh Mai theo bản năng tháo khăn bịt mắt xuống.
Vừa tháo xuống thì nhìn thấy Lập Gia Khiêm ở bên cạnh mình đột nhiên quỳ một chân xuống, hai tay cầm một chiếc nhẫn kim cương lớn sáng lấp lánh.
Lâm Thanh Mai bất ngờ lùi về sau, Asa cũng đang đứng cách đó không xa, cô đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy ngoài Asa ra thì còn có ba người, Lâm Thanh Mai bất ngờ không nói nên lời.
Ba người đó là ba của Lập Gia Khiêm là Lập Kỳ Sơn, mẹ của cô Vương Lệ Hằng, và bạn tốt của cô Lưu Bảo Bảo.
"Mọi người... Chuyện này..." Lâm Thanh Mai bối rối.
Vương Lệ Hằng mắt ứa lệ xúc động nói: "Thanh Mai, mau đồng ý với Gia Khiêm đi con!"
"Thanh Mai! Mau đeo chiếc nhẫn kim cương đó vào đi!" Lưu Bảo Bảo gần như nóng lòng muốn đeo nó cho cô.
Ngay cả Lập Kỳ Sơn cũng sốt ruột thúc giục: "Con dâu, chân của con trai ba vẫn còn chưa khỏi... Bây giờ để cho nó quỳ ít thôi nhé!"
Thực ra, ông ta ngược lại là không thực sự đau lòng cho đôi chân của Lập Gia Khiêm, mà chỉ nói thêm điều đó để giúp con trai mình.
Asa đứng ở trước mặt Lập Kỳ Sơn, thằng bé phấn khích hô to: "Mẹ ơi! Mau đồng ý với ba đi ạ!"
Ngay khi Lâm Thanh Mai nhất thời không biết phải làm gì thì Lập Gia Khiêm đã tự mình đứng dậy và đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út bên tay trái của cô một cách dứt khoát và độc đoán. Chiếc nhẫn rất hợp và vừa vặn với ngón tay.
Anh ôm eo Lâm Thanh Mai, tay kia ôm lấy cằm cô hôn mãnh liệt, sau khi hôn xong, vẻ mặt đắc ý nói: "Cho dù thế nào, mặc kệ em có đồng ý hay không, bây giờ em đã là vợ của anh! Vừa rồi em đã ký vào giấy đăng ký kết hôn, suốt đời!"
"Ba mẹ của chúng ta, bạn tốt của em Lưu Bảo Bảo đều là người làm chứng cho hôn nhân của chúng ta tại đây!"
Asa sốt sắng: "Ba ơi! Còn con nữa! Con là kết tinh tình yêu của ba mẹ!"
Trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính, một câu nói ra làm cho mọi người ở đây đều buồn cười.
Lâm Thanh Mai mặt đỏ bừng, vốn tưởng rằng tới để ăn đồ ăn tây nhưng lại bị bế lên xe rồi lại bế xuống xe, còn nói ăn đồ tây tham gia hoạt động sẽ có cơ hội trúng giải thưởng lớn...
Mẹ kiếp, trong lúc cô còn đang lơ mơ không rõ đã gả cô đi...
Cho tới bây giờ Lâm Thanh Mai vẫn đang trong dáng vẻ hoang mang không hiểu.
Cô còn nghĩ dọn vào biệt thự từ từ quan sát Lập Gia Khiêm, lần này, đã trực tiếp ký vào “khế ước bán thân” trở thành bà Lập!
“Thanh Mai, hồi đó ba vẫn luôn nợ con một lời xin lỗi, xin hãy tiếp nhận lời xin lỗi của ông già này, xin lỗi!” Lập Kỳ Sơn cúi đầu thật sâu trước con dâu.
Lâm Thanh Mai kinh ngạc bước vào, vội vàng nói: "Bác trai! Đừng làm như vậy đừng làm như vậy! Bác là bề trên, sao có thể cúi đầu trước người vai dưới như cháu..."
Lập Kỳ Sơn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, thẳng tắp, hai bên tóc mai đã ngả màu hoa râm cũng không có nhuộm lại, ông ta nhìn Lâm Thanh Mai gật đầu hài lòng: "Thanh Mai, nên đổi cách xưng hô rồi, con nên giống với Gia Khiêm gọi ba là ba..."
Lập Gia Khiêm lúc này đã đi tới phía sau Lâm Thanh Mai, ôm lấy cô một cách tự nhiên, nhắc nhở: "Thanh Mai, mau gọi ba đi."
Vương Lệ Hằng cười nói: "Thanh Mai, mấy năm trước Gia Khiêm đã gọi mẹ là mẹ rồi, bây giờ con đã làm dâu nhà họ Lập, không thể thiếu những lễ phép nên có!"
Asa cũng nói đệm giúp: "Mẹ, mẹ mau gọi đi! Ông nội rất là tốt với con!"
Ván đã đóng thuyền, Lâm Thanh Mai gọi một cách chân thành trước ánh nhìn của mọi người: "Ba, sau này xin dạy bảo nhiều hơn."
Cô cúi đầu thật sâu trước Lập Kỳ Sơn, Lập Kỳ Sơn mỉm cười nói ba tiếng “tốt”.
“Sui gia, nếu sau này Thanh Mai có chỗ nào không tốt, mong anh hãy lượng thứ nhiều hơn.” Vương Lệ Hằng chân thành nói với Lập Kỳ Sơn.
"Làm gì có, đều là người một nhà, sau này có chuyện gì thì mọi người cùng nhau gặp mặt nói chuyện..."
Tiếp đó, cả nhóm vào phòng thay đồ đã được thu xếp trước đó, tất cả đều thay quần áo thường ngày và chuẩn bị đi ăn bữa cơm chúc mừng.
Khi sáu người cùng đi ra ngoài, Lâm Thanh Mai mới biết thì ra họ đang ở ủy ban.
Lập Gia Khiêm nói với cô rằng căn phòng trước đó là phòng tiếp khách quý đặc cấp, vì muốn đăng ký bí mật và không tiện công khai.
...
Đến ba giờ chiều sau khi ăn cơm xong, Lập Kỳ Sơn chịu trách nhiệm đưa Vương Lệ Hằng về.
Lưu Bảo Bảo tự mình lái xe trở về, nói là chuyện tạ ơn ở chùa Linh Ẩn cô đã đến đó vào sáng sớm, để cho Lâm Thanh Mai từ từ tận hưởng ngày đầu mới kết hôn!
Trước khi rời đi, Vương Lệ Hằng đã khóc vì vui mừng. Bà ôm lấy Lâm Thanh Mai và nói rằng cuối cùng cũng nhìn thấy cô gả cho Lập Gia Khiêm, trong lòng bà coi như yên tâm, tâm nguyện bao nhiêu năm qua đã được thực hiện.
Sau khi tạm biệt ba người, Lập Gia Khiêm lái chiếc Maybach của mình đưa vợ và con trai trở về biệt thự.
Trên đường đi, Lập Gia Khiêm rất là hổ thẹn nói: "Thanh Mai, anh thật sự xin lỗi! Trước mắt, không thể cho em một hôn lễ thu hút sự chú ý của cả thế giới, và người chứng kiến hôn lễ cũng chỉ mời ba mẹ và Lưu Bảo Bảo. Anh hy vọng hôm nay không có làm em thất vọng..."
Lâm Thanh Mai vẫn có cảm giác không dám tin vào sự thật mình đã kết hôn. Cô tự giễu: "Hôm nay coi như là em đã bước vào kế hoạch của ba con hai người! Cứ như vậy mà tùy tiện gả em đi, thật không giống như em suy tính..."
“Vậy em suy tính nó ra sao?” Lập Gia Khiêm hơi cau mày, hỏi có chút khẩn trương.
Lâm Thanh Mai quay đầu liếc nhìn con trai đã ngủ thiếp đi ở ghế sau. Nghe nói Asa đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc năm giờ sáng để giúp ba mình sắp đặt kế hoạch lừa kết hôn một cách bất ngờ lần này.
Mặc dù không giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng cô thừa nhận trong lòng cô vẫn rất hạnh phúc.
Những người quan trọng nhất đều có mặt, mẹ Vương Lệ Hằng và bạn tốt Lưu Bảo Bảo, còn về Lập Gia Khiêm, ba ruột của anh là Lập Kỳ Sơn cũng có mặt. Lập Kỳ Sơn còn công nhận con dâu là cô, mọi chuyện đều đẹp đẽ đến vậy.
Những người không có liên quan khác không biết, kỳ thực cũng chẳng sao cả.
Kiểu hôn lễ long trọng giả tạo đứng trên bục lễ đường bị mọi người âm thầm phê bình các kiểu, thực ra thì tốt ở đâu chứ?
Chẳng lẽ còn phải mời người ba Lâm Tường đã cưới Lê Anh Đào của cô? Hay là mời cô em gái ruột Đồng Dao, người ghét cô?
Lâm Thanh Mai đột nhiên cảm thấy, hóa ra ba người mà Lập Gia Khiêm mời đến chứng kiến lại khéo đến vậy!
Anh hiểu được sự lo ngại và suy nghĩ trong lòng cô như vậy...
Cô rất cảm động, thực sự rất cảm động!
Lập Gia Khiêm hồi lâu không nhận được câu trả lời của Lâm Thanh Mai, anh nhìn đường xá rồi tấp vào lề, trong đôi mắt đen đã lấp đầy vẻ lo âu.
Anh hỏi có chút thấp thỏm bất an: "Thanh Mai, có phải em hối hận vì đã gả cho anh không?"
Lâm Thanh Mai định thần lại, vừa nhìn thì thấy chiếc xe đã dừng bên lề đường, cô nhìn nghiêng về phía Lập Gia Khiêm, nhìn thấy nét mặt lo âu và sợ hãi của anh, trong lòng cô có chút vui mừng thầm, hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy.
Cô lập tức làm bộ thở dài nói: "Lập Gia Khiêm... Em hối hận vì đã gả cho anh rồi..."
Lời nói của Lâm Thanh Mai như bổ đôi trái tim của Lập Gia Khiêm. Anh bàng hoàng không nói nên lời, đôi môi mím chặt, trong đôi mắt đen như có sương. Trong lúc nhất thời không biết nên làm gì...
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng của anh, nhưng chỉ sau vài giây cô đã không nỡ nhìn thấy anh chịu sự dằn vặt.
Cô than thở một tiếng rồi nghiêng người về phía trước, đưa tay nắm lấy cổ áo anh sát về phía cô, trước khi Lập Gia Khiêm kịp phản ứng lại thì môi cô đã áp sát vào môi anh.
Môi anh lạnh lẽo đến lạ, trong đôi mắt đen hiện lên vẻ khó hiểu. Sau khi môi cô rời đi, Lâm Thanh Mai mỉm cười: "Môi anh thiếu độ ẩm, em vừa mới giúp anh thêm nước, không cần cảm ơn, lái xe đi thôi."
Lời nói và hành động của cô khiến Lập Gia Khiêm rơi vào tình trạng khó hiểu trước đó chưa từng có. Có lẽ là người đàn ông khi rơi vào hố sâu của tình yêu thì chỉ số thông minh cũng sẽ giảm xuống, anh lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc ý em là gì?"
Lâm Thanh Mai quay đầu lại nhìn, thấy anh vẫn còn vướng mắc, cô đưa tay nhéo má anh nói: "Đồ ngốc, vừa rồi là em lừa anh đó! Sau này em chính là vợ của anh, nếu anh dám liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác, em sẽ đá anh và đi tìm người đàn ông khác!"
"Em dám!"